TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi)

Chương 79: Lúc trước có một đạo sĩ

Thời điểm bài hát “Quảng trường Prague” kết thúc cũng mang ý nghĩa hành trình đá quán lần này cuối cùng cũng chấm dứt, năm bài hát này ngoại trừ “Năng lực ca hát kỳ diệu” ra, tuyệt đối có thể được coi là những ca khúc đỉnh cấp, hai bài hát đầu tiên là “Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm” cùng “Đi đại lý” bởi vì do mọi người không có cơ hội kịp phản ứng mà chưa thể hiện hết độ nổi tiếng, tuy nhiên đến hai bài sau là “Nam sơn nam” cùng “Quảng trường Prague” thì tuyệt đối sẽ oanh động toàn internet.

Tuy nhiên khi mà các trang web cũng như các phần mềm âm nhạc muốn lấy được bản quyền thì chính chủ đã biến mất trong biển người rồi.

Vị giám đốc truyền thông Hoa ca kia liền sớm chờ ở cửa sau, khóe miệng hắn nổi lên ý cười lạnh, hắn là không thể tin tưởng được hai thiếu niên này. Cho nên lúc bài thứ hai còn chưa kết thúc thì đã đứng ở nơi này chờ rồi, thực sự là dụng tâm lương khổ, hôm qua trở về tay không lúc hắn đối diện với Thu Thiên Quang đã cảm thấy được đối phương rất bất mãn rồi.

Ở truyền thông Hoa ca, ngươi lập được công thì sẽ là công thần, tiền thưởng, chức vị, tài nguyên đều đang chờ ngươi, nhưng đồng dạng nếu làm ra chuyện sai lầm sẽ phải nhận trừng phạt, sẽ không bao giờ nói chuyện tình cảm!

Nói về Thu Thiên Quang, cũng có rất nhiều đánh giá khác nhau về hắn, có người hắn đối xử tử tế với công nhân, cũng có người nói hắn máu lạnh vô tình.

Nhưng mà Lý Ứng Long cảm thấy chính mình là người hiểu rõ Thu Thiên Quang nhất, cũng không phải là người máu lạnh vô tình gì cả, chỉ là tôn sùng chế độ tối thượng mà thôi.

Cho nên hôm nay Lý Ứng Long nhất định phải thành công ký được hợp đồng với Nhâm Hòa và Dương Tịch!

Hiện tại đều đã cuối năm rồi, trước tết âm lịch còn có họp thường niên của công ty cùng phát thưởng, cũng không thể để việc nhỏ như vậy ảnh hưởng đến bản thân hắn…

Lúc này cửa sau của quán bar “ngõ nhỏ” kêu kẹt một tiếng, bị người đẩy ra, Lý Ứng Long quay đầu vừa nhìn quả nhiên là hai thiếu niên học sinh trung học, mắt hắn tức thì sáng lên, nhanh chóng nói ra: “Chào hai bạn nhỏ, ta là giám đốc cấp cao của truyền thông Hoa Ca, ta tên là Lý Ứng Long…” Nhưng mà không đợi Lý Ứng Long nói xong đã bị ngắt quãng.

Chỉ thấy Nhâm Hòa nhanh chóng phản ứng đè thấp mũ lưỡi trai của Dương Tịch xuống nói: “Thật ngại quá, không có hứng thú.”

Nói xong Nhâm Hòa đang muốn bỏ chạy lấy người, nhưng mà Lý Ứng Long nhanh chóng chạy tới giữ chặt cánh tay của Dương Tịch, lúc đó mặt Nhâm Hòa liền đen xuống, ngươi kéo tay ta không được sao mà kéo tay bạn gái ta? Hắn một bên hất tay của Lý Ứng Long ra, một bên nói: “Thúc thúc, ta không có hứng thú.”

“Ngươi khả năng còn chưa biết lực ảnh hưởng của truyền thông Hoa Ca…”

“Ta biết…” Nhâm Hòa vẫn đang cố nhẫn nại giải thích một chút, bởi vì hắn thường ngày khá là hòa đồng, người ta hiện tại muốn mời mình ra nhập công ty, chính mình cũng không nên trả lời quá khó nghe: “Ta muốn nói hiện tại chúng ta cũng không có ý định đi hát, chúng ta còn muốn đi học.”

“Vừa đi hát cũng có thể vừa đi học mà, các ngươi hiện tại còn chưa thực sự dự định tốt cho cuộc sống của chính mình, nhưng nếu ra nhập Hoa Ca thì tuyệt đối sẽ là lựa chọn chính xác nhất, các ngươi muốn trở thành minh tinh sao? Giống như Giang Tư Dao cùng Giang Thần vậy!” Lý Ứng Long cười nói, hắn vẫn đang cảm thấy chính mình chỉ cần làm cho hai bạn học sinh trung học này hiểu rõ tương lai sẽ tốt đẹp ra sao nếu ra nhập Hoa Ca, đối phương nhất định sẽ động tâm mà thôi.”

Mà việc của hắn chỉ cần đem năm bài hát kia biến thành từng cây hái ra tiền của Hoa Ca!

Nhưng mà Lý Ứng Long chợt phát hiện Nhâm Hòa vẫn như cũ không hề dao động, liền quay đầu về phía Dương Tịch nói: “Kỳ thật ngươi có thể từ bỏ hắn mà hát một mình, như thế lại càng dễ dàng nổi tiếng hơn.”

Dương Tịch nghe xong liền kéo cánh tay của Nhâm Hòa: “Chúng ta đi thôi.”

Thấy vậy Lý Ứng Long trực tiếp chắn trước mặt bọn họ, muốn tiếp tục thuyết phục Dương Tịch, hiện tại nữ sinh bình thường đều có ước mơ trở thành một minh tinh nổi tiếng, không chừng đây sẽ là điểm đột phá.

Nhâm Hòa nhìn thấy Lý Ứng Long như keo dính thì hết lời để nói, hắn hít một hơi thật sâu ra đại chiêu: “Phiền ngươi tôn trọng bọn ta, trước đây đều là gì thì từ từ nói… Giờ ngươi lại muốn ngăn không cho bọn ta đi, chỉ sợ thân thể của ngươi sẽ có chút không tốt đấy…”

Lý Ứng Long cười, một học sinh trung học nói thân thể chính mình sẽ không ổn, thật là buồn cười: “Ha ha ha, ngươi đang nói cái gì……. Ọe!”

Đây vẫn là lần đầu tiên Nhâm Hòa sử dụng thuốc kích thích nôn mửa sau khi nắm giữ kĩ năng này, thật sự là lâu lắm rồi không làm nên có chút ngượng tay, tuy rằng so sánh cùng những người xuyên khác trong tiểu thuyết thì quả thực là một trời một vực, nhưng tốt xầu gì đây cũng là kĩ năng đầu tiên mà chính mình nắm giữ.

Hắn về sau cũng có thể vỗ ngực mà nói rằng, nếu muốn ngươi nôn thì ngươi phải nôn, cái này gọi là Nhâm Hòa muốn ngươi nôn canh ba, ngươi liền không thể kéo dài đến canh năm, về sau nếu lang bạt giang hồ liền đặt danh hiệu cho chính mình là: Nhâm Diêm La!

Danh hiệu này mang phong cách phương tây, nhưng bên trong lại có chút nghịch ngợm, quả thực quá hoàn mỹ!

Thực sự mà nói kỹ năng này quá khó nhìn nên một thời gian dài như vậy mà Nhâm Hòa chưa từng dùng qua, nhưng đối phương còn muốn chia cắt hắn cùng Dương Tịch, cái này nhịn được sao? Đương nhiên là không thể, Lý Ứng Long kìm không được, ngay trước khi hắn nôn thì Nhâm Hòa đã kéo Dương Tịch lách sang một bên tránh, chạy đi xa, chỉ có Dương Tịch trong nháy mắt cảm thấy nghi hoặc: “Có phải là do ngươi làm không…..”

“Ừm” Nhâm Hòa dứt khoát thừa nhận luôn: “Lúc ta sinh ra trên trời hạ xuống đám mây năm màu, trong tay nắm một khối vàng, lúc còn bé có một đạo sĩ đi ngang qua cửa nhà ta nói ta cùng hắn có duyên, cho nên dạy ta một phép thuật, gọi là thuật nôn mửa…”

Dương Tịch cười ngả cười nghiêng, nửa câu trước nói ba hoa chích chòe như vậy, kết quả nửa câu sau lại nói ra tên kỹ năng khôi hài gì thế!

Bất quá nàng thực sự tin tưởng Nhâm Hòa có năng lực làm cho người khác nôn mửa, tuy rằng nàng không biết vì cái gì mà đối phương có được năng lực kì quái như vậy, nhưng…. Cảm giác thật sự có ý tứ!

Cho nên lần trước Lưu Anh Hải nôn mửa thực sự là công lao của Nhâm hòa sao, nàng hồi tưởng lại lúc đó Lý Lạc Hà điên cuồng gào thét ngang nhiên công kích giáo viên thì không nhịn được cười.

Thiếu niên thần kỳ, càng ngày càng thần kỳ! Dương Tịch từng đọc trong tiểu thuyết có một dạng kỵ sĩ bảo hộ gọi là đại quang minh kỵ sĩ, vừa uy vũ lại vừa hùng tráng, còn chính mình nên gọi Nhâm Hòa là gì đây? Kỵ sĩ nôn mửa?

Lý Ứng Long một bên nôn mửa một bên hai mắt đẫm lệ nhìn Nhâm Hòa cùng Dương Tịch đi xa, hắn cảm giác việc mình nôn nhất định có quan hệ với Nhâm Hòa, nhưng mà làm sao có thể chứ, quá là không khoa học! Hắn lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh của chính mình…

Lúc Nhâm Hòa đưa Dương Tịch đến nhà thì dừng bước, Dương Tịch nghiêng đầu hỏi hắn: “Ngươi chuẩn bị trở lại Lạc thành sao?”

Nhâm Hòa hít sâu một hơi: “Video vừa rồi hẳn là đã được đăng lên mạng, mẹ ngươi tám phần đã biết ta đem ngươi bỏ nhà ra đi, lúc này tuy ta rất muốn cùng ngươi thừa nhận lửa giận của nàng, nhưng ta cảm giác nếu làm giống như lời ta nói, ta khả năng không về được Lạc thành mất…. Nếu ta muốn tiếp tục theo đuổi ngươi, không khéo nàng đánh gãy chân ta mất…”

“Vậy ngươi trở về đi.” Dương Tịch cười nói: “Trước khi khai giảng ta cũng trở lại với ngươi.”

“Ừm, tốt” Nhâm Hòa dang hai tay của mình ra: “Ôm một cái chia tay được không?”

Không đợi Dương Tịch kịp phản ứng, Nhâm Hòa đã đem nàng ôm vào trong ngực, chẳng qua chỉ là ôm một giây liền thả ra, Dương Tịch đứng sững sờ ở nơi đó vẫn còn chưa phản ứng lại đây…

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị người cùng tuổi khác phái ôm, cảm giác có chút kì quái, lại rất ngọt ngào.

Nhâm Hòa đã đến Kinh Đô mấy ngày rồi, làm cho Dương Tịch trải nghiệm được cuộc sống không giống bình thường, tâm tình giống như là mây trên bầu trời tùy ý phiêu bạt đến đâu cũng được, có lẽ đó chịnh là tùy ý làm bậy ở tuổi thanh xuân.