Sở dĩ Nhâm Hòa dám chạy nhanh như vậy mà không cần để giành thể lực là bởi vì hắn đã nghiêm túc xem qua bản đồ của toàn bộ đường đua, bởi vì đối với nhiệm vụ mà Hệ Thống Thiên Phạt giao hắn phải cẩn thận, tuy nhiên hắn lại phát hiện ra một vấn đề là đường đua được bố trí lần này căn bản chưa đủ 42 km, tuy phía ban tổ chức nói là như vậy nhưng vì ăn bớt nguyên vật liệu nên độ dài đường đua bị rút ngắn lại.
Trên thực tế sẽ có hai thể loại thi marathon, một là cuộc thi marathon với độ dài đường đua là 42.195 km, còn một loại nữa là bán marathon với chiều dài là 21.0975 km, với các cuộc thi đấu thông thường thì độ dài sẽ đúng với quy định, nhưng Nhâm Hòa tính toán độ dài đường đua lần này thì mới có 19km…
Hắn chỉ có thể nghĩ là do ban tổ chức ăn bớt nguyên vật liệu, tuy nhiên chuyện như vậy thực tế nhiều đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.
Mà với tố chất thân thể hiện tại của Nhâm Hòa thì chạy 19km với tốc độ cao thì hoàn toàn không có áp lực, thậm chí khi chạy xong sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, bởi vì cân nặng hiện tại của hắn mới 50kg, mà tố chất thân thể lại gấp hai lần so với người trưởng thành….
Nếu lúc này hắn đi tòng quân nói không chừng có thể chạy trở lại giúp chiến hữu khiêng súng, còn có thể mang theo đồ đạc mà hành quân nữa….
Hội ủy của cuộc thi marathon lần này đều biết là sát giờ thi đấu có một hắc mã, thoạt nhìn chỉ là một tiểu hài tử, nhưng mà không đến một giờ đã bỏ xa người chạy phía sau vài km rồi.
Mà các phóng viên thì đều cảm thấy đây chính là tin tức lớn, ít nhất giới hạn trong Lạc thành, một đám phóng viên nhanh chóng đi tới tổ hội ủy để chào hỏi: “Làm phiền các ngươi ở giữ lại thiếu niên này ở vạch đích chúng ta muốn phỏng vấn một chút!” Song song bọn họ lập tức chạy tới điểm kết thúc, chuẩn bị tranh đoạt tin tức lớn này.
Nhưng mà mọi chuyện hoàn toàn không nằm trong khống chế của bọn họ, Nhâm Hòa không hề trì hoãn tốc độ một mạch chạy xong toàn bộ hành trình đoạt lấy vị trí quán quân, một giây về đích âm thanh của Hệ Thống Thiên Phạt vang lên trong đầu Nhâm Hòa: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng kỹ năng bị động ‘Thịnh yến’!”
Ồ, lần khen thưởng này làm cho Nhâm Hòa cảm thấy ngạc nhiên, có thể coi đây là kỹ năng thứ hai nhỉ? Cuối cùng cũng có một kỹ năng nghe tương đối hiện đại rồi….
Thịnh yến: Ký chủ có thể thông qua việc ăn để nhanh chóng bổ sung thể lực.
Mẹ nó, cái kỹ năng này đọc thì có vẻ dễ nghe, nhưng còn không phải là kỹ năng của kẻ tham ăn sao? Còn tưởng rằng hệ thống sẽ cho chính mình kinh hỉ chứ, kết quả lại biến hắn thành đồ tham ăn!
Cuộc thi marathon đều sẽ bố trí trạm tiếp viện, mỗi 2, 3 km đều sẽ có một trạm, ở điểm cuối càng có nhiều đồ ăn tinh xảo để tuyển thủ dự thi nhanh chóng bổ sung năng lượng, bởi vì tham gia chạy marathon thật sự quá tiêu hao thể lực.
Nhâm Hòa lúc này mắt nhìn chằm chằm vào bàn có trưng bay chocolate, lúc này người của hội ủy đi tới cười nói: “Chúc mừng ngươi đạt quán quân của cuộc thi lần này, ngươi có thể dừng lại một lát để tiếp nhận phỏng vấn.”
Lại chuyện như thế này cũng không gọi là trì hoãn gì cả, trên thực tế hầu hết mọi người sẽ sẵn lòng tiếp nhận phỏng vấn, nhưng mà hiện tại Nhâm Hòa không thèm đếm xỉa tới bọn họ: “Các ngươi chờ một lát, ta đi ăn ít gì đó……” Hắn đang thử xem kỹ năng thịnh yến này rốt cuộc thần kỳ như thế nào.
Lãnh đạo của hội ủy nhìn thiếu niên này hoàn toàn không để chính mình vào mắt thì có chút tức giận…. Nhưng mà ngay sau đó hắn lại mộng bức, mọi người trơ mắt nhìn Nhâm Hòa trực tiếp cầm một nắm chocolate lên mở ra rồi cho vào miệng, một lần nhét hơn hai mươi thanh!
Ợ….. Nhâm Hòa ợ một cái to, chocolate này ăn cũng không tệ lắm….
Hắn có thể cảm nhận được thể lực của chính mình đã bắt đầu khôi phục khi vừa ăn khối chocolate đầu tiên, hơn nữa tốc độ còn nhanh tới nỗi chưa từng thấy, lúc hắn ăn xong thanh chocolate thứ 23 còn cảm giác chính mình có thể chạy tiếp 30 km nữa….
Xem ra kỹ năng này quả thực không tồi mà! Tuy rằng lúc ăn có chút dọa người, nhưng mà Nhâm Hòa là một người thuộc chủ nghĩa thực dụng, chỉ cần đối với thân thể của mình có lợi thì mặc kệ người khác nhìn chính mình với ánh mắt gì cũng được, hắn không quan tâm.
Lúc này hắn mới để ý được những người xung quanh, chỉ thấy người lãnh đạo của hội ủy kia có chút miễn cưỡng: “Đủ ăn không? Nếu không lại ăn một chút nữa…..”
“Đủ, đủ rồi.” Nhâm Hòa vui cười hớn hở nói: “Cảm ơn nhé!”
Cảm ơn cái quỷ gì, mẹ nó ngươi là yêu tinh biến thành à, tham gia chạy marathon có phải chỉ để ăn chocolate không?
Đám người xung quanh đều mê mang nhìn Nhâm Hòa, đây rốt cuộc là thèm ăn như thế nào?
Rốt cuộc có người lấy lại tinh thần hỏi: “Ngươi là tuyển thủ à, tên là gì để chúng ta đăng ký một chút?”
“Ta không phải tuyển thủ, ta chỉ là lâm thời tới tham gia mà thôi, ta gọi là Hứa Nặc, học ở trường liên cấp nhất tam, học sinh lớp 9 thứ 2, làm phiền các ngươi ghi rõ một chút nhé, ta còn cần cái này để cộng điểm thi vào cấp ba đấy…..” Vừa nói xong Nhâm Hòa không để ai cản mà chạy đi…..
Đám người lúc này là một mảnh yên tĩnh, lâm thời tới tham gia mà chạy được quán quân? Học sinh trung học? Vì để cộng điểm thi cấp ba?
Đây là cái quỷ gì thế!
Nhưng mà Nhâm Hòa cũng không có biện pháp gì khác, hắn cũng muốn báo danh nhưng đã chậm, lúc sáng tới sớm cũng không tìm tới điểm báo danh, người ta căn bản không muốn lâm thời tuyển thêm người, quả thực quá quan liêu.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng làm như vậy có thể để tiểu mập mạp tăng một chút điểm, nếu không được thì cũng không có biện pháp, trọng điểm vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Hôm nay là thứ tư, hắn theo lịch đi học, buổi chiều Nhâm Hòa đang dùng điện thoại di động đánh chữ thì nghe tiếng kinh hô trong phòng học: “Quán quân của cuộc thi marathon sáng nay là Hứa Nặc của lớp chúng ta?”
“Hứa Nặc?”
“Không phải chứ? Có nhầm lẫn gì không?”
Mọi người tập thể quay đầu nhìn về phía Hứa Nặc, với hình thể này mà đạt được quán quân cuộc thi marathon sao, lúc này Hứa Nặc đang nằm dài ra bàn ngáy o o thì bị tạp âm trong lớp quá lớn đánh thức, lúc ngẩng đầu thì phát hiện mọi người đang nhìn mình, hắn có chút hoảng sợ: “Ta có thể hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì được không….”
“Hứa Nặc ngươi được lắm, vô thanh vô tức giành quán quân cuộc thi marathon!”
Ý gì thế? Hứa Nặc đứng hình một lát: “Ta? Quán quân cuộc thi marathon?”
“Đúng vậy, mẹ của ta có một người bạn là nhân viên của hội ủy tổ chức cuộc thi, đã xác nhận quán quân chính là ngươi, Hứa Nặc học ở trường liên cấp nhất tam, học sinh lớp 9 thứ 2!”
Hứa Nặc hoàn toàn mộng bức, cái này rốt cuộc là thế nào vậy, hắn không thể hiểu được thế giới này nữa….. Bất quá mạch não của hắn cùng người thường có chút không giống nhau, hắn hỏi mọi người theo bản năng: “Vậy ta có được cộng điểm thi cấp ba không?”
”Có chứ, bộ giáo dục đã lập hồ sơ xong rồi!”
“Ngọa tào…..” Hứa Nặc lẩm bẩm nói: “Tự nhiên không biết gì mà được cộng 10 điểm……”
Lúc này có không ít học sinh lớp khác chạy tới cửa lớp hỏi: “Người trong lớp các ngươi đạt quán quân cuộc thi marathon à, là ai thế, cho ta làm quen được không?”
Sau đó cả lớp đồng loạt chỉ về phía Hứa Nặc: “Chính là hắn, Hứa Nặc!”
Lúc này đám học sinh lớp khác cũng mộng bức, ta mặc dù đọc ít sách nhưng các ngươi cũng đừng có lừa ta, hình thể như thế này mà có thể đạt quán quân marathon?
Về chuyện sáng nay Hứa Nặc đạt quán quân marathon đã được lan truyền nhanh chóng trong trường học, nhưng bất đồng với những lần gặp người nổi tiếng khác, lần này ánh mắt mọi người nhìn Hứa Nặc đều kỳ quái, cảm thấy thế giới này khả năng xảy ra vấn đề…….
Nhâm Hòa nhìn bộ dáng mộng bức của Hứa Nặc thì cười không nhịn được, cho tới lúc tan học hắn mới kịp phản ứng quay lại phía Nhâm Hòa: “Là ngươi đúng hay không….. Anh trai, ngươi về sau chính là anh trai ruột của ta!”