TRUYỆN FULL

[Dịch] Tây Du Đại Giải Trí

Chương 197: Thu phục Hắc Hùng Quái

Nguồn: Truyện Y Y

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Đảo Huyền Không, bên cạnh luống hoa trên mặt cỏ.

Trương Minh Hiên và tiểu công chúa Tấn Dương nằm song song trên thảm cỏ, Trương Minh Hiên đang kể chuyện xưa cho nàng, Tấn Dương tập trung tinh thần nghe.

Di động vang lên tiếng tích tích, Trương Minh Hiên xoay người ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Huynh ấy tìm ta làm gì?''

Lập tức mở ra, vẻ mặt tươi cười nói: "Sư huynh, tìm tiểu đệ có chuyện gì không?''

Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai cười ha ha: "Hình như sư đệ từng nói với ta, đệ có duyên gặp một người tại Quan m thiền viện?''

Trương Minh Hiên gật đầu nói: "Đúng vậy!''

Tôn Ngộ Không úp mở vài lần nói: "Nhưng là một yêu quái ư?''

Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Sao sư huynh biết? Huynh gặp được hắn rồi ư?'' Khẩn trương nói: "Sư huynh không được đuổi đánh hắn!''

Tôn Ngộ Không lắc đầu liên tục nói: "Không có, không có! Hắn còn có chút bản lĩnh, chạy thoát khỏi bàn tay Lão Tôn rồi.''

Trương Minh Hiên thở phào một hơi: "Đa tạ sư huynh hạ thủ lưu tình, xin sư huynh trở về gặp đệ một chút, đệ sẽ thu phục hắn.''

Tôn Ngộ Không cười ha ha, nói: "Như thế là tốt nhất! Sư đệ, đệ đang ở đâu?''

Trương Minh Hiên nói: "Đệ phát tọa độ định vị cho huynh.''

Tắt cuộc gọi video, phát tọa độ định vị cho Tôn Ngộ Không, Trương Minh Hiên cúi đầu nói với Tấn Dương: "Tiểu Tấn Dương, con đi tìm cô cô chơi đi, ta có chút việc.''

Tấn Dương nghe lời gật đầu nói: "Con biết rồi, hoàng thúc.''

Chỉ chốc lát Lý Thanh Tuyền đã kéo Tấn Dương đi tới cau mày nói: "Ngươi muốn làm gì? Xung quanh đây có rất nhiều yêu quái đó.''

Trương Minh Hiên cười hè hề, nói: "Đây là ngươi đang quan tâm ta sao?''

Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Sợ ngươi gây phiền phức cho tỷ của ta.''

Trương Minh Hiên vẫy tay nói: "Ngươi yên tâm đi! Ta rất cẩn thận.''

Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng khinh thường.

"Lão Tôn ta đến đây.''

Một giọng nói vang lên trên không trung.

Rầm một tiếng, một làn sóng khí quét qua không trung, đi một vòng lẩn quẩn trước sơn môn ở phía xa.

Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên với vẻ ngạc nhiên, Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Người ta cần gặp đã đến!''

Dưới chân chuyển động, bay nhanh về chỗ sơn môn.

Trước sơn môn, Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai nhìn vào bên trong.

Khi nhìn thấy Trương Minh Hiên hai mắt đã sáng lên nói: "Sư đệ, đệ chậm quá đấy!''

Trương Minh Hiên xấu hổ nói: "Tu vi của đệ còn thấp, không thể thần thông quảng đại như huynh được!''

Tôn Ngộ Không cười ha ha đắc ý nói: "Đi một chút, sư đệ chúng ta đi!''

Sau đó nắm chặt cánh tay của Trương Minh Hiên, một bước nghìn dặm, hú lên một tiếng quái dị rồi biến mất.

Lý Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn về phía họ bay đi, lẩm bẩm nói: "Sao Minh Hiên lại ở cùng với hắn chứ!''

Giờ phút này, trên núi Hắc Phong, Quan m cau mày lẩm bẩm: "Ngộ Không lại chạy đi đâu rồi hả?''

Chuyện Tiểu Bạch Long lần trước, Quan m không ngồi yên, trước tiên giám thị núi Hắc Phong, cũng không thấy hành tung của Tôn Ngộ Không.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng Trương Minh Hiên cảm thấy rất lâu, lộn nhào tới lui đến choáng váng. Trong khe núi, Trương Minh Hiên đỡ được một cây đại thụ, rung đùi cười đắc ý.

Tôn Ngộ Không cười ha ha, nói: "Sư đệ, chúng ta đến rồi.''

Trương Minh Hiên ói mửa, nói: "Hầu ca, khi huynh bay có thể đừng lộn nhào được không? Thật choáng váng!''

Tôn Ngộ Không cười gượng nói: "Lần sau ta sẽ chú ý.''

Đột nhiên hai mắt sáng lên, nhìn về phía trước chỉ một cái: "Sư đệ, đệ xem đây là cái gì?''

Trương Minh Hiên nhìn chăm chú, chỉ thấy một đạo sĩ tuấn tú còn trẻ nâng một cái khay, bước nhanh từ trong rừng núi ra.

Tôn Ngộ Không cười ha ha, nói: "Tiểu quái này là người hầu của Lão Yêu, ta đánh chết hắn vậy.''

Trương Minh Hiên lập tức kéo tay Tôn Ngộ Không nói: "Sư huynh, buông tay.''

Tôn Ngộ Không nhìn Trương Minh Hiên với vẻ nghi ngờ, Trương Minh Hiên cười gượng nói: "Đệ cảm thấy tiểu yêu này cũng có duyên với đệ.''

Tôn Ngộ Không không nói gì, duyên phận của ngươi cũng lớn quá đấy! Đưa ngón tay, niệm một câu: "Định!''

Tiểu Xà Yêu lập tức bị định thân tại chỗ, không nhúc nhích được.

Tôn Ngộ Không, Trương Minh Hiên phi thân đến trước mặt tiểu yêu, Trương Minh Hiên vung tay lên thu tiểu yêu vào túi Động Thiên, đầu năm nay phải luyện đan yêu, yêu quái cũng không thấy nhiều, còn là một yêu non! Không thể bị Hầu Tử đánh chết được.

"Ngộ Không! Đạo hữu Tiêu Dao!'' Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Hai người lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Quan m ngồi trên phật luân, thân phát ra phật quang lơ lửng trong không trung.

Ngộ Không cười ha ha, nói: "Ta nói là ai? Hóa ra là lão hòa thượng từ hậu phương đến đây.''

Trương Minh Hiên lập tức ôm quyền thở dài nói: "Bái kiến Quan Thế m!''

Quan m nói: "Ngộ Không chớ nói bậy, đều là do con khỉ chết tiệt nhà ngươi to gan, khoe khoang bảo bối, đưa cho tiểu nhân xem, ngươi lại hành hung, gọi lửa kêu gió, thiêu rụi viện Lưu Vân Hạ của ta, hơn nữa còn điêu ngoa với ta!''

Tôn Ngộ Không cười ha ha: "Bồ Tát đến có chuyện gì?''

Quan m nói: "Tên yêu quái này có nhiều bản lĩnh, thần thông không kém gì ngươi, ta đặc biệt đến giúp ngươi hàng yêu.''

Tôn Ngộ Không ừ một tiếng, vò đầu bứt tai cười nói: "Như thế rất tốt, rất tốt!''