TRUYỆN FULL

[Dịch] Tên Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 141: Quá chậm, quá chậm, quá chậm  (2)

Xe khởi động rời khỏi sân bay.

Nhưng Hứa Diệp không biết, cảnh giữa hắn và Từ Nam Gia đã bị thợ săn ảnh ngồi canh chụp được.

Ban đầu mấy thợ săn ảnh này đi theo Từ Nam Gia, ngồi xổm canh trước cửa khách sạn, sau đó đi theo cô ấy suốt một đường đến sân bay.

Mấy thợ săn ảnh ngồi trong xe, họ xem qua ảnh chụp trong camera rồi hai mặt nhìn nhau.

“Anh, anh nghĩ tiêu đề cho bức ảnh này là gì?” Một thợ săn ảnh hỏi.

Bọn họ cũng không nghe thấy Hứa Diệp và Từ Nam Gia đang nói về chuyện gì, chỉ thấy Hứa Diệp cầm theo túi nilon lại đây, sau đó Từ Nam Gia đấm anh ta, sau đó xách túi đi.

“Đồ trong túi là trà sữa à?” Đại ca cầm đầu bên cạnh hỏi.

“Tôi nhìn mấy lần rồi, là trà sữa, cả đóng chai lẫn đóng gói đều có.”

Đại ca cầm đầu suy nghĩ một lát, nói: “Tiêu đề ghi là “Không ngờ Hứa Diệp lại làm chuyện này với Từ Nam Gia”.”

“Đại ca, tiêu đề này ảo quá.”

Các thợ săn ảnh bên cạnh đều khen ngợi.

Lúc này, Hứa Diệp đang kiểm tra phần thưởng của hắn.

Vừa rồi rút năm lần, tỷ lệ rớt đồ hiếm khá ổn, hắn trúng được ba cái.

Hứa Diệp đã biết cách dùng phiếu đổi bài hát, nhưng cái bài “Chọc khỉ” này là sao?

Bản thân Hứa Diệp không có ấn tượng gì với bài hát này, nghe tên thôi đã biết không phải bài hát nghiêm túc rồi.

Hắn lập tức bấm nút phát, rất nhanh, lời bài hát vang lên.

“Ngày ngày lắc lư, tinh thần sảng khoái!”

“Ngày ngày lắc lư, tinh thần sảng khoái!”

Nghe thấy giọng hát, Hứa Diệp lập tức hiểu ra, đây lại là hàng dùng lại của dòng nhạc Trung Quốc.

Hắn mở ra xem giới thiệu bài hát.

“Hóa ra là nhạc sáng tác cho phim Người Ngoài Hành Tinh Điên Cuồng sao?”

Hứa Diệp xem rất nhiều phim nhưng đều quên hết, hắn từng xem qua bộ phim Người Ngoài Hành Tinh Điên Cuồng này rồi, nhưng cũng gần như quên sạch.

Lúc này, tiếng kèn xô-na vang lên.

Hứa Diệp giật mình, cảm giác trong xe không chỉ có hắn và tài xế.

“Bài hát này cũng thần kỳ ghê, để yên đấy vậy.”

Tạm thời Hứa Diệp không có cơ hội thích hợp để hát bài này.

Hắn kiểm tra phần thưởng cuối cùng.

Thẻ tài năng - Niềm Tin: Diễn xuất là trò chơi đóng vai của người trưởng thành, tin tưởng vào cảm xúc chân thật đang trải qua và hành động chân thật đang diễn ra, đây là sự chân thực nội tâm mà một diễn viên phải có trên sân khấu, cùng với niềm tin thuần khiết vào sự chân thật đó.

Sau khi sử dụng thẻ này, bạn có thể nhận được tài năng, có thể bật hoặc tắt tài năng này bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Niềm Tin, đôi mắt Hứa Diệp lập tức phát sáng.

Trong lớp diễn xuất dành cho diễn viên trước đây, Chu Viễn đã đề cập đến bảy năng lực và bốn giác quan của diễn viên trong bài giảng của anh ta.

Niềm tin móc nối với cảm giác chân thật trong bốn giác quan.

Xét cho cùng, dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, những câu chuyện này đều là hư cấu, đều là giả.

Diễn viên muốn diễn tốt, đầu tiên phải nghĩ rằng đây là thật.

Hứa Diệp nhớ lại khi còn nhỏ, hắn thường một mình cầm một đống đồ chơi, sau đó xếp thành hai đội quân đối đầu nhau.

Còn hắn là người chỉ huy, nhập vai vào các trận doanh khác nhau để hoàn thành trận chiến.

Rất nhiều bé trai hồi nhỏ hẳn đều từng chơi như vậy.

Trong bối cảnh lúc đó, niềm tin của trẻ con rất mạnh mẽ.

“Đồ tốt!”

Hứa Diệp lập tức lấy tấm thẻ này ra, lựa chọn học tập.

Tấm thẻ biến thành một luồng sáng đi vào giữa mày hắn.

Hứa Diệp cảm giác não bộ của hắn thay đổi.

Trên giao diện thuộc tính hiện thêm một hàng thuộc tính mới.

Tài năng: Niềm Tin (cấp S)

Tài năng này có thể bật hoặc tắt.

Hứa Diệp chọn bật lên, sau đó nhập vai vào nhân vật Thẩm Đạo Quang.

Lúc này, hắn không thể cử động cánh tay phải.

Biểu cảm trên thay đổi rõ ràng, ánh mắt sắc như dao, trên mặt hiện lên nỗi căm thù.

Đây là Thẩm Đạo Quang sau khi cánh tay phải bị chặt đứt.

Lúc này hắn, chỉ nghĩ đến trả thù.

Hứa Diệp nhớ lại lời thoại trong kịch bản, khi Thẩm Đạo Quang đánh nhau với Thiên Bá.

Đây là lời kịch khi hai người cầm kiếm đánh nhau, Thẩm Đạo Quang nói với Thiên Bá.

“Quá chậm, quá chậm, quá chậm, Thiên Bá, ngươi quá chậm!”

“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!”

Giọng nói của Hứa Diệp vang lên lạnh lùng và nhanh chóng.

Hắn đang nói kiếm của Thiên Bá quá chậm.

Trên ghế lái, tài xế ngẩng đầu nhìn Hứa Diệp qua gương chiếu hậu, sau đó dẫm chân ga.

Cậu muốn nhanh?

Vậy thì nhanh.