TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Phật Chính Là Ta

Chương 144: Bách Quỷ Quan Hình, Xương Binh Hiện Thế (1)

Pháp trường thời cổ đại thường được xây dựng ở cổng chợ hoặc ngã đường, bởi vì nơi đây nhân khí thịnh vượng, có thể mượn dương khí trấn áp tà túy.

Nhưng khi đến pháp trường vào lúc nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác.

Xung quanh cây cối khô héo xào xạc, quạ đêm kêu khe khẽ.

Trên đài cao của pháp trường dường như có vết máu màu đỏ sẫm nào đó không thể rửa trôi, đã thấm sâu vào ván gỗ, tỏa ra mùi mục nát.

Một bóng người lẻ loi đứng dưới đài, lặng lẽ nhìn pháp trường vắng lặng.

Quỷ Diện dưới ánh trăng trông có mấy phần dữ tợn và đáng sợ.

Trương Cửu Dương quan sát pháp trường Tây Thị Khẩu, nhìn những vết đồng hoen gỉ trên đó, trong lòng khẽ động.

Tin tức mà Lý Diễm thu thập được chỉ ra rằng, pháp trường này được xây dựng vào những năm đầu niên hiệu Thái Bình, hiện tại là năm Thái Bình thứ bảy, chỉ trong bảy năm ngắn ngủi đã trải qua hai lần tu sửa.

Vì sao lại bị ăn mòn nhanh như vậy?

Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, tiếp tục chờ đợi.

Thời gian từng chút trôi qua, đã đến giờ Hợi.

Coong! Coong!

Từ xa mơ hồ vọng lại hai tiếng mõ, đây là tiếng mõ báo giờ của kẻ điểm canh.

Đêm đã sang canh hai, giờ Hợi.

Người xưa chia đêm thành năm canh, kẻ điểm canh cứ qua một canh lại gõ mõ, hai tiếng mõ là canh hai, nghĩa là đêm đã khuya, người ta nên đi ngủ.

Trương Cửu Dương lại không thể ngủ, hắn còn phải chờ một buổi hành hình vốn không thể nào xảy ra.

Xung quanh càng thêm tối đen, gió đêm cũng trở nên càng lúc càng lạnh, thổi vào người lành lạnh, bóng cây dưới ánh trăng nhảy múa tựa như bách quỷ dạ hành.

Pháp trường Tây Thị Khẩu vẫn trống trải hoang vắng, không có gì xảy ra.

Coong! Coong! Coong!

Đột nhiên, từ xa truyền đến ba tiếng mõ.

Kẻ điểm canh không dám đến gần pháp trường, chỉ dám đi đường vòng từ xa, tránh như tránh tà.

Trương Cửu Dương đột nhiên mở bừng hai mắt.

Nửa đêm canh ba, giờ Tý đã điểm!

Tương truyền lúc này âm khí nặng nhất, chính là thời điểm quỷ vật bắt đầu hoạt động.

Trương Cửu Dương chăm chú nhìn pháp trường Tây Thị Khẩu, không dám chớp mắt bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, hắn biết, bản thân sắp phải đối mặt với một loại tà túy không biết tên nào đó.

Tim bắt đầu đập nhanh không kiểm soát.

Giây tiếp theo, quạ trên cây dường như cảm nhận được điều gì đó, cất lên những tiếng kêu bất an.

Từng màn sương trắng mông lung hiện ra, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

Trương Cửu Dương theo bản năng muốn rời đi, nhưng lại gắng gượng dừng lại, mặc cho sương trắng bao phủ lấy hắn.

"Cửu ca, ta cảm nhận được rất nhiều quỷ... cẩn thận..."

Giọng nói của A Lê vang lên.

Trương Cửu Dương sững sờ, sau đó quay đầu lại, không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.

Chỉ thấy sau lưng hắn không biết từ khi nào đã đứng đầy người, không, có lẽ không phải là người.

Mà là quỷ!

Bọn chúng dường như xuất hiện đột ngột cùng với sương mù, mũi chân chấm đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt âm u lạnh lẽo, không có chút sinh khí nào, đôi đồng tử đen nhánh kia lặng lẽ nhìn pháp trường, dường như đang chờ đợi điều gì.

Trong khoảnh khắc, pháp trường vốn không một bóng người, bỗng trở nên ‘người đông như hội’.

Chỉ là xung quanh vẫn yên tĩnh như tờ, dường như ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trong lòng Trương Cửu Dương dâng lên hơi lạnh, hắn không phải sợ quỷ, vì hắn sở hữu Thực Quỷ Thần Thông, quỷ đối với hắn chẳng qua chỉ là thức ăn di động, điều thực sự khiến hắn lạnh sống lưng là hắn đã nhận ra một chuyện.

Buổi hành hình này, vốn dĩ là cho người chết xem.

Pháp trường Tây Thị Khẩu, rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?

Có lẽ cảm nhận được sự khác thường của Trương Cửu Dương, vài con quỷ vật chậm rãi vặn vẹo cổ, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười quỷ dị.

Nhưng đáp lại bọn chúng, là Quỷ Diện dữ tợn đáng sợ kia, cùng với đôi mắt đỏ ngầu đầy lệ khí ẩn dưới mặt nạ.

Trảm Quỷ Kiếm trong tay Trương Cửu Dương càng rung lên ong ong trong vỏ.

Trong khoảnh khắc, những quỷ vật kia quay đầu đi, lại theo bản năng lùi xa hắn một chút, tạo thành một khoảng trống nhỏ.

Hắn sớm đã không còn là Ngô Hạ A Mông thuở nào, Trương Cửu Dương hiện tại, tuyệt đối có thể được xem là một cao thủ giết quỷ trừ yêu, nhìn khắp Cửu Châu, cũng xem như là người có bản lĩnh và đạo hạnh.

Ngay cả đại sư nuôi quỷ như Lâm Hạt Tử cũng chết dưới kiếm của hắn, huống chi là những quỷ vật bình thường này.

Nếu không phải tối nay còn có nhiệm vụ quan trọng, Trương Cửu Dương đã muốn làm một bữa điểm tâm khuya rồi.

Lại đợi thêm một lát, theo từng đợt âm phong lạnh thấu xương thổi qua, chúng quỷ đều biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đến rồi!

Trương Cửu Dương nín thở tập trung, nhìn lên đài cao của pháp trường.

Chỉ thấy trên pháp trường trong màn sương trắng, xuất hiện từng bóng người, mình mặc giáp trụ tay cầm vũ khí sắc bén, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, mang theo khí thế sát phạt của quân đội.

Nhưng trong đồng tử của bọn chúng lại đang cháy lên ngọn quỷ hỏa màu xanh u ám, áo giáp trên người phủ đầy rỉ đồng, binh khí còn có những vết nứt nhỏ.

Đáng sợ nhất là, trên mặt bọn chúng hoặc là huyết nhục thối rữa, hoặc là hình dạng khô lâu, mà bất kể là loại nào, phía trên đều mọc ra những sợi lông màu đỏ quỷ dị.