Nam tử tự xưng Hồ gia, thấy Trương Cửu Dương một thân đạo sĩ, lại nhìn thanh pháp kiếm đỏ rực như ngọc, ánh mắt không khỏi ngưng lại.
Đây là một đạo sĩ có tu vi, hơn nữa thanh kiếm kia... rất không tầm thường.
Cách nhau hơn mười trượng, hắn dường như vẫn cảm nhận được sự sắc bén cùng sát khí tỏa ra từ thanh kiếm.
Còn có tiểu lệ quỷ xách dao phay màu hồng kia, hẳn cũng là quỷ vật do tiểu đạo sĩ này nuôi dưỡng.
"Tiểu đạo sĩ, ta niệm ngươi tu hành không dễ, hà tất phải đến vũng nước đục này?"
Dưới ánh trăng, cái đuôi sau lưng nam tử áo đỏ khẽ lay động.
"Lão phu luyện khí một giáp trong núi, há có thể so với tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mới xuống núi như ngươi? Ta khuyên ngươi đừng nên xen vào chuyện người khác."
Giọng nói của hắn ẩn chứa ý cảnh cáo.
Không phải hắn sợ tiểu đạo sĩ này, hắn đã tu hành hơn sáu mươi năm trong núi, lại từng có kỳ ngộ, tự phụ không yếu hơn ai, chỉ là thấy tiểu đạo sĩ này ánh mắt sáng trong, thần quang ẩn hiện, sư thừa hẳn là không tầm thường.
Tiểu đạo sĩ dễ giết, chứ lão đạo sĩ thì khó đối phó lắm.
"Thì ra là một con yêu."
Trương Cửu Dương gặp không ít quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp yêu.
Hắn xoa xoa bụng, nói: "Không sao, yêu chết rồi cũng là quỷ."
Không có quỷ ăn thì làm sao?
Rất đơn giản, chém chết nó tự nhiên sẽ thành quỷ.
Nam tử áo đỏ giận dữ, nói: "Yêu thì sao chứ? Loài người các ngươi ăn thịt uống máu chúng ta, lột da lột lông chúng ta, chẳng lẽ tốt đẹp hơn chỗ nào?"
Hắn chỉ vào hai con lừa nói: "Chính là hai kẻ này đã giết hài tử của lão phu!"
"Lão phu chỉ có một đứa con duy nhất, nó mới vừa khai mở linh trí, chỉ muốn trộm chút thảo dược thôi, vậy mà hai kẻ này lại nhẫn tâm giết nó!"
Trương Cửu Dương nghe mà không nói nên lời.
Đến đây chân tướng đã rõ ràng, hài tử của yêu quái này vừa khai mở linh trí, tình cờ gặp đôi vợ chồng vào núi hái thuốc, liền thèm muốn thảo dược của họ.
Người hái thuốc sống không dễ dàng, nhiều loại dược liệu quý giá đều phải mạo hiểm tính mạng nơi vách núi cheo leo mới hái được, sao chịu dễ dàng từ bỏ, liền vùng lên phản kháng và giết chết nó.
Nhưng không ngờ, lại dẫn tới một lão yêu quái, khiến cho nhà tan cửa nát.
"Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà!"
Nam tử áo đỏ gầm lên giận dữ, ánh mắt đỏ ngầu.
"Đã tham lam đồ vật của người khác thì đừng trách mất mạng."
"Hài tử? Nó là hài tử của ngươi, chứ đâu phải của ta. Ra ngoài đường sá, chẳng ai nuông chiều nó đâu."
Trong giọng nói bình tĩnh của Trương Cửu Dương lộ ra một tia giễu cợt.
"Đúng vậy đúng vậy, nếu nói như ngươi, A Lê ta cũng là một đứa trẻ này, cái đuôi của ngươi đẹp quá, có thể cho ta chặt xuống làm khăn quàng cổ cho Cửu ca không?"
A Lê thông minh lanh lợi, lập tức lên tiếng phản bác, khiến nam tử áo đỏ sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Mà nhân lúc hắn thất thần, trong mắt Trương Cửu Dương hàn quang chợt lóe, đã cầm kiếm lao tới, thân hình nhanh như báo săn.
"Keng" một tiếng kiếm ngân vang, Trương Cửu Dương vung một kiếm ngang trời, ánh kiếm đỏ rực như điện xẹt, sượt qua cổ nam tử áo đỏ.
Kiếm khí sắc bén xé rách da của nam tử áo đỏ, rỉ ra vài giọt máu tươi.
"Loài người hèn hạ!"
Hắn điều khiển yêu phong quanh thân, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được một kiếm này, càng cảm nhận rõ hơn uy lực của thanh trường kiếm màu đỏ kia.
Chỉ bị rách chút da mà đã có một luồng sát khí không ngừng chui vào vết thương, với đạo hạnh của hắn cũng nhất thời không thể cầm máu.
Nếu bị đâm trúng yếu hại, e rằng thật sự sẽ bỏ mạng tại đây!
Trương Cửu Dương im lặng không nói, chỉ tiếp tục vung kiếm tiến lên, sát khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Không ra tay thì thôi, một khi đã động thủ thì phải giết đến cùng, đối với loại yêu vật tùy ý hại người như vậy, dùng thủ đoạn nào cũng không quá đáng.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Lại thêm mấy kiếm chém tới, trong đêm tối ánh đỏ lập lòe, phản chiếu hai bóng người nhanh như quỷ mị.
Trảm Quỷ Kiếm vô cùng sắc bén, sau khi được rót pháp lực càng tự mang theo kiếm khí, trong nháy mắt đã chém lên tường và mặt đất xung quanh vô số vết kiếm.
Nhưng nam tử áo đỏ còn nhanh hơn Trương Cửu Dương, quanh thân hắn dường như có một luồng yêu phong vô hình bao bọc, cả người tựa như cưỡi gió mà đi, mặc cho kiếm của Trương Cửu Dương nhanh và sắc bén đến đâu, hắn đều có thể ung dung tránh né.
Quan sát một lát, hắn dần thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn dư sức mở miệng nói.
"Tiểu đạo sĩ, pháp lực của ngươi tinh thuần, kiếm cũng lợi hại, nhưng kiếm pháp này..."
"Chậc chậc, thật sự là quá tệ hại."
"Một thanh kiếm tốt như vậy, đi theo ngươi đúng là phí của trời!"
Hắn nói không chút lưu tình, giọng điệu đầy vẻ chê bai.
Trương Cửu Dương không hề lay động, hắn biết đối phương nói thật.
Hắn chưa từng tu luyện kiếm pháp, chỉ dựa vào thể phách vượt trội, pháp lực tinh khiết, cùng sự sắc bén của Trảm Quỷ Kiếm.
Đối mặt với người thường, những thứ này đã đủ dùng, còn quỷ vật thì bẩm sinh bị Trảm Quỷ Kiếm khắc chế, lại bị thần kiếm trấn nhiếp nên không thể phát huy toàn bộ thực lực, vì vậy hắn mới có thể đánh đâu thắng đó.
Nhưng khi đối mặt với yêu, điểm yếu về kiếm thuật của hắn liền lộ rõ.
Rất nhiều đạo sĩ có sư thừa đều khổ luyện từ nhỏ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, rèn luyện các loại công phu cơ bản, kiếm thuật cũng là một trong số đó.
Gia gia của Trương Cửu Dương tuy là đạo sĩ Chính Nhất Đạo, nhưng dường như đang ẩn danh giấu họ, ngoài Chung Ly Bát Đoạn Cẩm ra thì không dạy hắn thêm bất cứ thứ gì khác.
"Một đao chém chém chém!"
Thấy Cửu ca tạm thời gặp khó khăn, A Lê tìm đúng cơ hội, xách dao xông lên chém tới. Vì vóc người nhỏ bé, hai con dao phay lại nhắm thẳng vào hạ bộ của nam tử áo đỏ.
Trương Cửu Dương cũng nắm lấy thời cơ, ném Trảm Quỷ Kiếm trong tay ra, như một món ám khí bắn về phía đối phương.
Nam tử áo đỏ giận dữ, lồng ngực hắn phồng lên, rồi đột ngột phun ra một luồng yêu phong màu đen tanh hôi nồng nặc, thổi cho cành cây xung quanh nghiêng ngả, cát bụi bay mù mịt.
Yêu phong này ẩn chứa tu vi nhiều năm của hắn, không chỉ gào thét dữ dội mà còn mang theo độc khí.
Trong khoảnh khắc, Trảm Quỷ Kiếm bị yêu phong thổi bay, cắm nghiêng trên mặt đất, còn thân thể Trương Cửu Dương thì bị yêu phong thổi giật lùi về sau, kéo lê trên mặt đất tạo thành hai đường rãnh sâu.
Tuy đã nhanh chóng nín thở nhưng hắn vẫn hít phải một ít độc khí. May mà hắn tu luyện Ngọc Đỉnh Huyền Công, một trong những pháp môn thượng thừa nhất thiên hạ, pháp lực vô cùng tinh thuần nên không bị ảnh hưởng nhiều.
A Lê được hắn ôm trong lòng, suýt chút nữa đã bị thổi bay như diều giấy.
Nam tử áo đỏ cười nhạo: "Hai tên phế vật, ngoài việc ném binh khí ra, các ngươi còn biết làm gì nữa?"
"Thanh kiếm kia, lão phu xin nhận——"
Hắn còn chưa nói xong, lại thấy trên mặt Trương Cửu Dương đột nhiên nở nụ cười như thể kế hoạch đã thành công, một dự cảm chẳng lành lập tức dâng lên trong lòng.
Keng!
Chỉ thấy thanh trường kiếm màu đỏ đang cắm nghiêng trên mặt đất kia đột nhiên bay vút lên, nhanh như chớp đâm xuyên qua tim hắn, sau đó lơ lửng trước mặt tiểu đạo sĩ, được hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Nam tử áo đỏ hét lên một tiếng thảm thiết, thân thể trong nháy mắt teo nhỏ lại như quả bóng xì hơi, biến thành một con cáo già lông đỏ rực, trên đầu rơi xuống một mảnh xương sọ người màu trắng.
Thấy cảnh này, Trương Cửu Dương không khỏi nhớ lại truyền thuyết về hồ yêu trong các tiểu thuyết chí quái ở kiếp trước.
Nghe nói khi hồ ly tu luyện thành yêu quái, sẽ chuyên đến bãi tha ma tìm xương sọ người chết, đội lên đầu rồi bái lạy sao Bắc Đẩu, nếu xương sọ không rơi xuống thì liền có thể hóa thành hình người.
Xem ra, truyền thuyết này không phải là không có căn cứ.
Ực~
Nơi tim của hồ yêu có một lỗ máu, máu tươi không ngừng trào ra.
Ánh mắt nó tràn đầy oán độc, biết mình đã quá sơ suất, không ngờ tiểu đạo sĩ này kiếm thuật kém cỏi như vậy mà lại biết thuật phi kiếm trong truyền thuyết!
Hắn cố tình giấu nghề, chính là để ném kiếm đến gần mình, nhằm tung ra một đòn chí mạng!
Tâm tư thật độc ác, loài người thật hèn hạ!
……