Trần Vấn Tông đột nhiên nói: "Tử viết, ‘Vi chính dĩ đức, thí như bắc thần, cư kỳ sở nhi chúng tinh cộng chi’… Câu này nghĩa là gì?"
Trần Tích ngây ra như phỗng: "Cái gì cơ?"
Trần Vấn Tông thở dài: "Xem ra hai năm nay ngươi ở y quán, đã bỏ bê hết Kinh nghĩa rồi. Nhưng không sao, ngày mai ta sẽ bắt đầu kèm ngươi ôn tập. Đã muốn đi theo con đường khoa cử, thì không thể lười biếng nữa."
Sắc mặt Trần Tích khẽ biến, ánh nến trong phòng theo đó cũng lay động: "Huynh trưởng, như vậy không hay lắm, ta mới vừa trở về."
Trần Vấn Tông nghiêm mặt: "Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ. Ba năm nữa ngươi sẽ tham gia kỳ thi Hương, còn bao nhiêu ngày có thể lãng phí? Đừng có chống đối, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình. Ta có thể phạt trượng Vấn Hiếu, tất nhiên cũng có thể phạt trượng ngươi."