Chuyện xảy ra tựa hồ như ném một hòn đá nhỏ xuống biển khơi, chỉ tạo ra một chút gợn sóng, rồi rất nhanh đã khôi phục như thường.
Đám nha hoàn, tiểu tư trong đoàn lạc đà đều tái mét mặt, Cố Nguyên thành đột nhiên xé toạc tấm màn che hoa lệ, nhe nanh múa vuốt.
Trần Tích thấp giọng dặn dò Tiểu Mãn: “Cẩn thận đồ đạc tùy thân, ở đây rất nhiều kẻ gian.”
Tiểu Mãn khư khư giữ chặt túi tiền, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn mọi người. Túi tiền chính là toàn bộ gia sản của nàng, nếu kẻ nào tơ hào đến, nàng nhất định liều mạng.
Lúc này, một đám trẻ con tầm tám, chín tuổi sán lại gần đoàn lạc đà, chúng ôm giỏ trúc nói với Trần Vấn Hiếu: “Quan gia, mua chút nho khô đi ạ.”