Hiện giờ hai tay mười vạn cân chưa chắc đã là giới hạn của hắn. Trong cơ thể còn có huyết mạch kình khí gia trì, dễ dàng kéo cung mấy trăm thạch lực.
“Kinh Đào đi!” Ngụy Hàn quyết đoán lựa chọn cây cung mạnh mẽ nhất.
Vừa chơi đùa, vừa thăm dò kéo một chút. Quả nhiên cây cung chặt, người bình thường không thể kéo nổi. Nhưng với hắn mà nói lại không là gì cả.
Cung Kinh Đào toàn thân huyền bí, điêu khắc rất nhiều vân mây. Vừa có vẻ khí phách vừa thần bí, xét vẻ ngoài không đã thấy thuận mắt, Ngụy Hàn tạm thời phi thường hài lòng.
"Khách quý quả nhiên có nhãn lực tốt." Trung niên quản sự cười khen: "Kinh Đào cung tám vạn lượng, ba quyển tiễn thuật thủ chép mỗi quyển 1500 lượng. "Luyện Huyết Cảnh tu luyện tâm đắc" cùng "Yêu thú nhận dạng bản đồ phổ" miễn phí xem như tặng cho ngài, lại giảm giá thêm, tổng cộng thu ngài 81000 lượng được không?”
“Được.” Ngụy Hàn nghe vậy cũng không chê đắt.
Cái giá này rất công bằng, trong số này cũng chỉ có cung Kinh Đào đáng giá nhất. Không chỉ làm từ vật liệu khó có được mà con được danh sư thợ thầy chế tác trong nhiều năm, tám vạn lượng cũng không đắt.
Mấy thứ khác hoặc là bản chép tay, hoặc là sách in, thật sự là không đắt, tặng hắn thì Vạn Bảo Các cũng không thiệt thòi. Tuy rằng Nguỵ Hàn mỗi ngày đều tiêu rất nhiều tiền, nhưng mỗi tháng vừa làm ở hiệu thuốc vừa có tiền lời của tửu lâu Tụ Phúc. Cộng trừ qua lại cũng góp được tám ngàn lượng.
Hơn nữa ở Thiên Hạt trại tìm được 12 rương vàng bạc châu báu, cộng thêm ba vạn sáu ngàn lượng ngân phiếu, trong tay hắn tích góp không ít.
Hắn đã sớm đoán được đến quận thành sẽ phải chi tiêu rất nhiều. Hai ngày trước đã dịch dung bán 12 rương vàng bạc châu báu ở huyện Thanh Sơn, tổng cộng thu được năm vạn ba ngàn lượng.
Cuối cùng tổng số ngân phiếu trong tay hắn là chín vạn sáu ngàn năm trăm lượng, thiếu chút nữa là có thể được mười vạn. Bởi vậy mua cung Kinh Đào vẫn dư tiền, sau khi thanh toán còn có thể còn lại 15500 lượng.
“Lưu quản sự giới thiệu khiến tại hạ phi thường hài lòng!” Ngụy Hàn trực tiếp lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày rồi nói: "Đếm lại đi!”
“Đa tạ khách quý!” Quản sự trung niên cười thu tiền.
Ngụy Hàn dành thời gian uống một ngụm trà, hỏi: "Mấy ngày gần đây các nơi thường xuyên xảy ra quỷ dị, gây ra những chuyện kinh hồn bạt vía. Không biết quý các có phương pháp đối phó quỷ dị hay không?”
“Khách quý không biết sao?” Quản sự trung niên ngẩng đầu cười khẽ: "Quỷ dị xuất quỷ nhập thần, căn bản không có biện pháp ứng phó. Gặp phải thứ đó võ giả thường lấy khí huyết xua tan là được, nếu gặp phải sự việc quá tà ác, thì phải tự cầu nhiều phúc.”
“Nhưng lại có đạo môn thanh tâm quyết nghe nói là từ tiên gia thượng tông truyền ra. Phạm vi truyền bá rất rộng, tuy rằng là thứ nhan nhản ngoài đường, nhưng khi tập luyện đến cảnh giới tinh thông. Nghe nói có thể chống đỡ sự mê hoặc của quỷ dị, có thể phá được hư vọng thế gian.”
“Quý khách mua rất nhiều đồ ở bản các, lát nữa sẽ sai người đưa bản Thanh Tâm quyết chép tay cho ngài, lại tặng ngài 300 mũi tên phá giáp!” Quản sự trung niên vô cùng hào phóng, vừa mở miệng lại tặng thêm đồ.
Ngụy Hàn không khách khí, mỉm cười khen ngợi: "Không hổ là Vạn Bảo các, làm ăn lớn như vậy đều do chiều khách mà ra, tại hạ xin nhận vậy.”
“Quý khách quá khen, đều là đồ chơi không đáng giá, mong sau này khách quý sẽ ủng hổ thêm việc kinh doanh của bản các."
“Được thôi, được thôi.” Hai người hàn huyên khen ngợi lẫn nhau.
Kỹ thuật thổi lẫn nhau thương mại thành thạo, khiến đối phương nhịn không được nhìn nhau cười. Bên trong nhã gian hương thơm ngát, hương trà tràn ngập khắp nơi.
Sau khi Ngụy Hàn mua cung Kinh Đào cũng không vội vã đi, mà ngồi uống trà tán gẫu với Lưu quản sự.
Từ chuyện phong nguyệt quận thành, đến các ân tình cừu hận của các đại đạo võ tông. Hai người giống như là bạn tốt biết nhau nhiều năm, đàm đạo nhân sinh chỉ điểm giang hồ, hoàn toàn không có một chút cảm giác xa lạ.
"Vạn Bảo Các danh bất hư truyền, lại có diệu nhân như Lưu quản sự đây." Ngụy Hàn cảm thấy mỹ mãn cười nói: "Nghe nói các ngươi cái gì buôn bán được, không biết có công pháp Luyện Huyết hay không?”
“Có!” Lưu quản sự khẳng định chắc chắn: "Nhưng chắc tiểu huynh đệ cũng đã biết, thời buổi này mấy cái công pháp Luyện Bì, Luyện Lực thì đầy đường. Còn công pháp Luyện Huyết đều bị các nhà che giấu rất sâu. Không dám gạt ngài, Thiên Bảo các chúng ta không thiếu công pháp, chỉ là không dám để người khác dùng.”
“Luyện Huyết truyền thừa bình thường, chúng ta cũng không dám mạo phạm chủ nhân của nó mà thả ra. Chỉ dám bán ít tàn quyển không có nhiều giá trị.”
"Nếu muốn tìm truyền thừa hoàn chỉnh, tốt nhất là tham gia hội đấu giá giữa tháng. Đến lúc đó tự có không ít truyền thừa vô chủ, hoặc là một số công pháp của tông phái diệt môn, tất nhiên sẽ không làm ngài thất vọng."
"Ồ?"
Ngụy Hàn tuyệt đối không nghĩ tới các đại môn phiệt thế gia của vương triều Đại Ly, lại có thủ đoạn này. Bọn họ vì bảo vệ địa vị siêu đẳng của mình, liên thủ phong sát công pháp cấp cao, không cho phép lưu truyền ra ngoài.
Nếu như ngay cả Vạn Bảo các cũng không mua được, như vậy những nơi khác cũng chẳng thể lấy được của tốt. Trừ phi Ngụy Hàn bái nhập các đại tông môn, mới có cơ hội học võ học thừa, hoặc là tự mình sáng tạo công pháp.
Ánh mắt Ngụy Hàn lóe ra, đột nhiên nhớ tới chức năng tổng hợp công pháp của mình.
Đối với người khác mà nói công pháp tàn quyển không có chỗ dùng, thế nhưng với hắn mà nói. Chỉ cần đem công pháp treo đến cực hạn, liền có thể tổng hợp, đến lúc đó hắn còn có thể thiếu công pháp sao?