TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 113: Hỏi thăm quận thành

“Lưu quản sự, các ngươi có bao nhiêu tàn quyển công pháp Luyện Huyết cảnh?” Ngụy Hàn hứng thú hỏi.

"Hả? Cái này à?" Lưu quản sự cũng có chút bối rối, ông ấy vô thức khuyên nhủ: "Lão đệ ngài muốn mua tàn quyển tu luyện? Cần gì phải thế, cho dù ngài lớn tuổi không thể bái nhập tông môn, cũng có thể tìm một thế gia môn phiệt để bước vào.Tuy rằng có thể sẽ phải bán mình làm nô, nhưng là cúi đầu chịu nhục vài năm là có thể đổi lấy công pháp hoàn chỉnh, cần gì phải luyện tàn quyển chứ?”

“Lão ca cũng không giỡn với ngài, rất nhiều tàn quyển thật giả khó phân biệt, hơn nữa còn có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, một khi xảy ra chuyện thì không chết cũng tàn phế!” Lưu quản sự tận tình khuyên nhủ.

Ngụy Hàn cũng không thèm để ý, hắn thuận miệng lừa gạt nói: "Ta là người không thích làm nô lệ, càng không thích bị người ta hô to quát lớn, vẫn nên chờ hội đấu giá giữa tháng, đến lúc đó sưu tầm một quyển công pháp bình thường là được."

“Nhưng mà hiện tại còn chưa đến lúc hội đấu giá, ta muốn tìm thêm chút tàn quyển xem một chút, coi có thể tự nghĩ ra một môn công pháp hay không." Ngụy Hàn chân tình nói.

Lưu quản sự nghe vậy cũng không khỏi thổn thức. Tự nghĩ ra công pháp, đây là ước mơ mà rất nhiều võ giả đều từng làm.

Võ giả tầng dưới cùng, không có quyền, không thế, không có bối cảnh, quả thật chỉ còn cách tự nghĩ ra, chuyện này Lưu quản sự không có hoài nghi.

"Công pháp tàn quyển không đáng giá, cũng không có ai để ý cả." Lưu quản sự trầm ngâm một lát rồi nói: "Phân bộ chúng ta cũng chỉ có hơn một trăm bộ, tất cả đều không trọn vẹn. Nếu huynh đệ ngươi muốn ta lập tức cho người đưa tới, một quyển giá 100 lượng phí sao chép là được.”

“Vậy thì, đa tạ Lưu lão ca!” Ánh mắt Ngụy Hàn sáng lên.

100 lượng một quyển, mua 100 quyển chỉ mất một vạn lượng. Muốn dùng số bạc này để mua một quyển công pháp truyền thừa Luyện Huyết là chuyện nằm mơ cũng không có. Cho dù mấy vạn lượng cũng chưa chắc có thể tới tay.

Ngụy Hàn có auto treo nên chiếm được lợi ích lớn, tất nhiên là vô cùng vui vẻ rồi. Chỉ chốc lát sau, từng rương sách bản chép tay được mang tới.

Ngụy Hàn nhìn từng quyển tàn quyển, sự nóng rực trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài. Nếu hắn có thể tổng hợp những công pháp này lại, chẳng phải sẽ tạo ra một môn công pháp siêu cường trước nay chưa ai bì kịp sao?

"Di sơn chân huyết kinh, long hổ bí điển, đằng xà hoán huyết công, cầu long huyền minh lục..." Ngụy Hàn lật xem, trái tim không nhịn được đập thình thịch.

Đây đều là công pháp cường đại thấp nhất là năm lần thay máu, cao nhất thậm chí đạt tới chín lần đổi máu. Đại đa số trong quá trình truyền thừa mấy trăm năm, bị người ta cướp đoạt, cuối cùng mới lưu lạc đến nơi này.

Nếu là phiên bản đầy đủ, Ngụy Hàn cũng không mua nổi dù chỉ một quyển. Nhưng bây giờ hắn ta có thể chọn tùy ý như mua bắp cải. Điều này không khỏi làm cho đáy lòng người ta sinh ra một cảm giác hạnh phúc không chân thật.

“Lấy toàn bộ.” Ngụy Hàn hít sâu một hơi, quyết đoán lấy ra ngân phiếu nói: "Tổng cộng có 128 quyển, giúp ta gói lại.”

“Được.” Lưu quản sự mặt mày hớn hở nở nụ cười.

Đám tàn quyển chép tay này giống như rác không ai thèm lấy, giờ lại bán ra hơn một vạn ngân lượng khiến ông ta rất vui vẻ.

Nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Lúc lão đệ trở về luyện tập, ngàn vạn lần phải hết sức cẩn thận, rất nhiều công pháp sẽ có xung đột, không thể tùy tiện luyện tập!"

“Đa tạ lão ca chỉ điểm, ta chỉ là tham khảo một chút, không dám lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn." Ngụy Hàn ra vẻ thổn thức cảm thán: "Những võ giả địa phương nhỏ như chúng ta, may mắn đột phá đến Luyện Huyết đã là may mắn vạn phần, khiến lão ca chê cười rồi.”

“Không đến mức đó, không đến mức đó!” Lưu quản sự cười ha hả xua tay nói: "Lão đệ ngươi nếu là mới đến quận thành, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn làm người. Nơi này võ đạo tông môn tụ tập, các loại võ quán tiêu cục, còn có thế gia môn phiệt cũng không ít.

Có đôi khi một viên gạch đập xuống, có thể đập trúng mấy nhân vật khiêm tốn có bối cảnh lớn. Ngài mới tới vạn lần đừng tùy tiện trêu chọc người khác, vạn nhất chọc đến người không nên chọc..." Lưu quản sự không nói tiếp, nhưng Ngụy Hàn cũng hiểu ý của ông ta.

Nếu chọc đến người không nên chọc, sợ là ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.

"Ồ? Không biết quận thành có bao nhiêu tông môn, lại có mấy nhà môn phiệt? Nếu lão ca không bận, chi bằng tán gẫu cùng ta mấy câu?” Ngụy Hàn kỳ kèo giữ chân người.

Lưu quản sự cười ha hả, tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Một ngày tiêu gần mười vạn lượng như thế đã được xem là khách hàng lớn.

Cho dù ông ta cùng Ngụy Hàn tán gẫu cả ngày cũng là chuyện nên làm. Dù sao thì nội bộ Vạn Bảo Các cạnh tranh rất kịch liệt, mỗi quản sự đều đang tích cực bồi dưỡng khách quen.

“Lão đệ hỏi đúng người rồi!” Lưu quản sự uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Nói đến Bình Châu phủ chúng ta, đây chính là bảo địa linh khí sinh ra nhân kiệt. Hơn một ngàn vạn dân cư ở ba mươi tám huyện, đã sinh ra không biết bao nhiêu anh hùng.”