TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 115: Cứu thôn Tôn gia

"Tiêu vương điên rồi sao? Quân đội vừa đến đã đại sát bốn phương?”

“Lần trước Liệp Hổ sơn trang xảy ra chuyện cũng là do thổ phỉ Hắc Phỉ muốn bành trướng thế lực nhưng thâu tóm bWhTNDBuẜ YZxYArFBṭ ITcldIlḝ thành, lần này trả đũa cũng chẳng có gì lạ cả.”

"Nhưng thôn Tôn gia không khiêu khích họ, tại sao lại bị tàn sát thế?" Hành xử theo cảm tính, giết gà dọa à?

Sắc mặt Ngụy Hàn trở nên rất khó coi, theo lý thuyết hắn nên lập tức về sơn cốc luyện công để bảo toàn bản thân. Một mình hắn không thể sánh bằng khí thế hung hăng của đại quân.

Dưới trướng Tiêu vương nhất định có mãnh tướng giúp sức, Đoán Cốt cảnh thậm chí là cao thủ Tẩy Tủy cảnh, Thông Khiếu cảnh cũng có không ít. Dựa vào mình Ngụy Hàn cũng không dám trêu chọc.

Nhưng hắn có thể mặc kệ Liệp Hổ sơn trang, nhưng thôn Tôn gia thì sao?

Ngụy Hàn chỉ gặp người của thôn Tôn gia mấy lần nhưng Tôn lão hán và mấy người Tôn Đại Lang lại thuần phác chân thành đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn. Cả thần ưng Tuyết Sơn cũng là nhờ bọn họ thì hắn mới tìm được.

Lúc trước mọi người thôn Tôn gia vì tìm chim ưng cho hắn mà bất chấp sống chết. Nếu hắn ngồi không để thôn Tôn gia bị huỷ bởi chiến hoả, thật sự lương tâm khó an.

"Được rồi, đấu một trận thôi!"

"Chỉ cần không đối đầu chính diện, giết hết liền rút lui có lẽ vẫn sẽ bảo toàn được danh tính.”

"Lại thêm có thần ưng tiếp ứng, người bình thường khó chạm vào ta. Nếu không thể cứu họ một lần, thì ta trường sinh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?” Ngụy Hàn hiểu rõ đạo lý này.

Những lo sợ, mâu thuẫn trong lòng hắn lập tức biến mất. Tâm trạng cũng trở nên khoan khoái nhẹ nhàng hơn, sát khí tràn ngập trong mắt. Nhìn lướt qua phản quân bên dưới, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Hắn quả quyết vỗ đầu Tuyết Sơn Thần Ưng nói: "Chúng ta về sơn cốc luyện công cất đồ rồi đưa ta đến khu rừng phía trước, ngươi ở trên trời tiếp ứng. Một khi phát hiện ta triệu hoán lập tức hạ xuống, chú ý đừng để cao thủ bắn cung chú ý, rõ chưa?"

"GRÀO!" Tuyết Sơn Thần Ưng linh động gật đầu một cái.

Hai cánh đập mạnh nhẹ đáp xuống sơn cốc luyện công, đặt đồ xuống xong xuôi lại bay thẳng vào núi rừng. Đây là con đường vào thôn Tôn gia, cách thôn khoảng ba dặm đường.

Một đội kỵ binh trăm người đang phi nước đại đến đây. Bọn họ toàn thân mặc áo giáp màu đen, tay cầm trường thương đao trảm mã. Tuấn mã dưới hông đều là thần câu dị chủng hỗn huyết yêu thú.

Bọn chúng thân hình cao lớn, cường tráng khác thường. Tốc độ nhanh như chớp, chỉ một ngày đã đi được ngàn dặm. Khí huyết còn mạnh hơn cao thủ Luyện Bì cảnh bình thường, chúng là bảo bối giá trị liên thành.

"Giá! Giá!"

"Nhanh lên chút, sắp đến nơi rồi!"

"Hoàn thành nhiệm vụ còn phải trở về thành phát tài đấy, các huynh đệ nhanh nhẹn lên chút đi." Thủ lĩnh tiểu đội này hưng phấn gào thét liên tục.

Bên trong quân trận truyền đến từng trận cười vang, bọn chúng đều đã xem mạng người như cỏ rác, không quan tâm đến những thứ khác.

"Hừ!" Ngụy Hàn lạnh lùng, không chút ‌do dự kéo dây cung.

Tiếng cung bắn ra tựa như rồng gầm hổ gào, sau đó những tia chớp hình mũi tên nhanh chóng lao đi. Hung hãn rơi lên người đạo kỵ binh bên dưới quan đạo.

"A! A!" Từng tiếng kêu thảm vang lên, cùng với việc có kẻ ngã ngựa.

Tám mũi tên xuyên qua mười mấy tên mặc giáp, dễ dàng như xiên kẹo hồ lô khiến chúng bị nổ tung. Cả đoàn kỵ binh đang lao vùn vụt lập tức náo loạn.

“Địch tập kích, mau giảm tốc độ.”

“Bày trận, tiếp chiến!" Thủ lĩnh của chúng tức giận gầm thét.

Dù gì đội ngũ này cũng là quân nhân chính quy được đào tạo chuyên nghiệp. Bọn họ không nhìn đồng đội đã ngã xuống mà tìm kiếm kẻ tập kích mình. Ánh mắt khoá chặt vào núi rừng, chính xác đến chỗ Ngụy Hàn đang đứng.

Người bình thường nếu là đối mặt với bọn hắn, chỉ sợ trong khoảnh khắc này sẽ bị sự nhanh nhạy kia làm kinh hồn bạt vía. Thế nhưng Ngụy Hàn vẫn lạnh lùng kéo cung, điên cuồng bắn tên.

Tuy hắn mới treo ba môn tiễn thuật lên nhưng với hình thức treo mắt gấp trăm lần vô cùng trâu bò. Chưa nhanh đến mức khiến hắn trở thành cao thủ bắn cung, nhưng vẫn để hắn thành thạo tiễn thuật rồi.

May mắn nơi này cách đó không xa, mà hắn khí lực cũng khá lớn. Quan đạo chật hẹp đông đúc quân địch, chẳng phải là miếng mồi thơm để Ngụy Hàn vận dụng thực lực hay sao?

Ngụy Hàn điên cuồng bắn cung, mũi tên tựa như súng máy bắn giết hết kẻ này đến kẻ khác. Đợi đến lúc bọn chúng chạy đến bìa rừng thì đội kỵ mã trăm người đã chết hơn phân nửa.

“Tên chó chết, dám đánh lén chúng ta.” Tên thủ lĩnh cắn răng nghiến lợi gào thét: "Giết cho ta!"

"Giết!" Mười mấy tên kỵ binh sống sót gào thét xông vào ‌rừng.

Tuy khu rừng này có sườn dốc nhưng cây cối không rậm rạp, kỵ binh lại mạnh mẽ xông đến khiến tốc độ cũng chẳng giảm bao nhiêu.

"Ha ha!" Ngụy Hàn không thèm để ý thu hồi cung Kinh Đào.

Vốn là hắn muốn dẫn dụ những kỵ binh này đi chỗ khác nhưng bây giờ xem ra phải giết sạch rồi. Đều là đồng loại, có giết cũng phải giết chúng ta tử tế.

Ngụy Hàn đạp chân sau lập tức đã xông đến chỗ thủ lĩnh, mặc cho năm tên kỵ binh đang công kích hắn bằng trảm mã đao và trường thương. Tất cả đã có Kim Chung hộ thể ngăn cản, đỡ đòn công kích cho hắn.

Ngụy Hàn tựa như chiếc xe tải hạng nặng, tông bay cả người lẫn ngựa.