TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh

Chương 116: Giết thì giết hết

Ngay sau đó hắn liền điên cuồng giết chóc, thân hình giống như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Kim Cương La Hán Quyền hóa thành từng đạo tàn ảnh, liên tục đánh bay địch nhân.

Chỉ cần hắn đúng đến chỗ nào, thì chỗ đó sẽ nổ tung. Tiếng kêu gào vang lên khắp chốn, rất nhiều chiến mã đã bị Nguỵ Hàn quét sạch, đánh bay mấy chục mét.

Hắn chính là một cỗ máy giết người khủng bố như vậy. Xung quanh vô cùng hỗn độn, đầy rẫy chiến tích của trận đấu vừa rồi.

"Chết tiệt, chết tiệt!"

"Ngươi là ai? Giết đồng đội của ta, lão tử giết ngươi!” Tên thủ lĩnh nhìn vào những xác chết trên mặt đất, đôi mắt ngay lập tức chuyển sang màu đỏ.

Hắn cũng là cao thủ của cảnh giới Luyện Huyết cảnh, cầm giáo sắt ngàn cân, hét lên một tiếng rồi điên cuồng đâm về phía Ngụy Hàn. Người này rất mạnh, nhoáng một cái đã tiếp cận được Ngụy Hàn.

Đầu thương tựa như rắn độc lao đến khiến người ta không thể né tránh. Nếu là người bình thường nhất định sẽ mất mạng dưới đầu thương này.

Tuy nhiên, Ngụy Hàn không hề sợ hãi. Vì hắn rất tự tin đối phương cũng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn. Thậm chí hắn còn có trăm cách để giết đối phương trong nháy mắt.

Nhưng Ngụy Hàn không ra tay ngay, tính cách hắn ham chơi thích thể hiện. Hắn nhặt trường thương dưới chân lên, phóng nó thật mạnh. Từ khi Huyết Hồn Đao treo máy đến cực hạn, Ngụy Hàn vẫn chưa chạm vào trường thương.

Lần đầu tiên thử, không biết hiệu quả sẽ ra sao. Trường thương xoay một cái, dễ dàng phá vỡ tàn ảnh tấn công của tên thủ linh kia, buộc đối thủ phải rút lui.

Việc áp chế đối thủ bằng một tay khiến gã kia không sao tin nổi: “Không thể nào, không thể nào.”

Tên thủ lĩnh gầm lên phẫn nộ, khí huyết trong cơ thể tràn ngập. Thực lực tiếp tục tăng lên, nhiều chiêu thức giết chóc cũng lần lượt được sử dụng. Gã ta còn sử dụng kỹ năng tuyệt chiêu của gã, ngọn giáo sắt như tia chớp, tốc độ tăng lên gấp ba lần, trong nháy mắt xuất hiện trước cổ Ngụy Hàn.

"Chỉ vậy thôi sao?" Ngụy Hàn khinh thường chế nhạo, thương sắt trong tay run rẩy dữ dội.

Dễ dàng đâm trúng đầu đối thủ, sau đó dùng lực đẩy mạnh về phía trước, dễ dàng xuyên qua đầu gã ta. Tên thủ lĩnh chết không nhắm mắt, nhìn hắn ta với vẻ kinh ngạc.

"Chạy trốn, chạy đi!" Bảy kỵ binh còn sống sót cũng hoảng sợ.

Họ không có thực lực mạnh như tên thủ lĩnh, tự biết thân biết phận không bằng người ta đành phải chạy trốn. Ngụy Hàn không có ý định để chúng chạy, hắn nhanh chóng giết chết tất cả bọn họ.

Vậy là trận chiến đã kết thúc, thời gian từ khi bắt đầu đến lúc dừng lại, còn chưa đầy một tách trà. Tiểu đội một trăm kỵ binh đã chết dưới tay Ngụy Hàn, chẳng khác nào bùn đất bị đạp dưới chân cả.

"Đây là sức mạnh của mình sao?”

“Nếu mình muốn, có thể chống lại cả mười ngàn địch nhân đúng không? Nhưng trường thương này nhẹ quá.”

Ngụy Hàn phẫn nộ ném trường thương trong tay đi, sau đó nhặt trường thương của tên thủ lĩnh lên. Dù không vừa ý hắn lắm, nhưng cũng đã nặng đến ngàn cân.

Hình giống được trộn lẫn không ít khoáng thạch trân quý tinh khiết, dẻo dai hơn so với trường thương của lính bình thường.

"Cố gắng dùng vậy!" Ngụy Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếc nuối nhìn thi thể dưới đất.

Theo lệ thường hắn sẽ đi mò xác, nhưng bây giờ hắn phải nhanh chóng rời đi.

Nơi này khoảng cách thôn Tôn gia quá gần, nếu bị phản quân Tiêu vương phát hiện. Bọn họ nhất định sẽ đoán được giết người là vì muốn bảo hộ thôn trang này. Đến lúc đó thôn Tôn gia sẽ hứng chịu tai họa ngập đầu.

Đã cứu thì cứu đến cùng, hắn nhất định phải giết cho triệt để không chừa lại bất cứ kẻ nào. Ngụy Hàn quả quyết nhảy lên một con thần câu dị chủng, dựa vào vũ lực cường đại mà áp đảo nó. Sau đó nhanh như chớp liền xông ra ngoài, náo loạn một lần rồi dù náo loạn thêm lần nữa cũng không sao.

Hắn muốn nhìn thấy thế nào được gọi là thoát khỏi trận kích trùng trùng điệp điệp.

"Giá!" Ngụy Hàn lần nữa gia tốc, điên cuồng chạy về phía Liệp Hổ sơn trang.

Bảy dặm chỉ là thoáng chốc, từ xa hắn đã thấy được Liệp Hổ sơn trang phía trước, lập tức bộc lộ sức chiến đấu kinh người. Một ngàn quân đang tấn công sơn trang, các tráng háng sơn trang cũng đang cắn răng phản kích.

Song phương giao chiến ác liệt, tiếng la hét giết chóc vang lên khắp nơi. Bên thương vong đương nhiên là Liệp Hổ sơn trang chiếm đa số rồi.

Tuy đám thợ săn bình thường cũng rèn luyện võ nghệ, nhưng so với quân chính quy thì vẫn kém xa. Trên người phản quân lại có áo giáp sắt, càng kéo dài sự chênh lệch giữa song phương.

Tục ngữ nói giáp công ba phía, đủ tiến vào địa phủ. Khi vũ khí nóng chưa được phát triển, thì trong thời kỳ vũ khí lạnh này giáp sắt là thứ vô cùng hữu hiệu.

Chuyện Liệp Hổ sơn trang thua do bị áp đảo cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

"Đáng chết, đám súc sinh này!"

"Trên dưới Liệp Hổ sơn trang ta không có kẻ hèn nhát, muốn san bằng chúng ta, lão tử sẽ đánh cho các ngươi không còn manh giáp!"

Ở nơi kịch liệt nhất của chiến trường, Đại trang chủ hăng hái cầm một con đao cán dài. Cắn răng nghiến lợi ác chiến cùng tám tên đầu mục. Những thủ hạ bên cạnh liên tục ngã xuống khiến Đại trang chủ không khỏi đỏ tròng mắt.