Hắn dùng Hồng ưng, Thanh ưng theo dõi nhất cử nhất động của phản quân.
Lại sai ba con chim sẻ truyền thư cho Hứa Du Nhiên, liên tục xác nhận Bách Thiện đường không sao mới tiếp tục đắc ý ẩn cư lánh nạn. Mặc cho ngoại giới loạn thành một đoàn, cũng không ra khỏi sơn cốc một bước.
Chớp mắt đã đến tháng mười, náo động huyện Thanh Sơn rốt cục đã dừng lại.
Phản quân chính thức tiếp quản nơi này, bọn họ tiêu diệt toàn bộ người phản kháng. Trắng trợn đồ sát đồng thời vơ vét không biết bao nhiêu tiền của, giết đến mức người trong thành ai cũng phải biến sắc kinh hồn bạt vía.
Đợi đến lúc không có ai cả gan dám phản kháng, khi ấy bọn chúng mới bày ra dáng vẻ lôi kéo.
Không chỉ có dán bảng an dân, còn chủ động rút đại quân ra ngoài thành. Làm ra vẻ không đụng đến bách tính, thậm chí chủ động phái binh tuần tra đầu đường cuối ngõ.
Liên tiếp chém giết mấy trăm tên trộm đạo, đánh nhau ẩu đả, thừa cơ gây chuyện lưu manh. Đại quân Tiêu vương chính thức thu được sự ủng hộ của bách tính, dần dần cũng làm yên lòng dân tâm hốt hoảng.
Đến tận đây, Ngụy Hàn mới quyết định xuất cốc.
Hắn dịch dung thành dáng vẻ một thiếu niên chân thọt mười lăm tuổi, cõng một cái cái sọt, chậm rãi đi đến cửa bắc huyện Thanh Sơn.
Lúc này, trong huyện có dòng người qua lại. Bách tính tránh trong nhà dần ra ngoài, nhiều thôn dân, sơn dân vào thành buôn bán lâm sản, hoặc đặt mua áo, thức ăn, đồ dùng. Họ xếp thành hàng dài mười mấy người trước cửa thành.
Một đội hắc giáp phản quân đang thủ ở cửa thành. Mỗi người ra vào đều bị bọn họ điều tra.
"Người tên gì? Ở đâu? Đến huyện thành làm gì?” Đến phiên Ngụy Hàn, một tên lính ánh mắt sắc bén quát hỏi.
"Bẩm quân gia!" Ngụy Hàn ra vẻ khẩn trương nói: 'Tại hạ Trương Phi, năm nay mười sáu tuổi, nhà ở thành tây huyện Thanh Sơn, tiểu viện thứ ba phía tây ngõ Lục Liễu. Phụ mẫu đã mất sớm, thời gian trước đến ở nhờ nhà cô phụ trên núi, hôm nay mới trở về, đây là sổ hộ tịch của ta.”
Nói xong Ngụy Hàn đưa ra một bản hộ tịch màu vàng cũ kỹ.
Hắn đã chuẩn bị xong thân phận, dù có kiểm tra cũng chẳng sao. Ngụy Hàn sống ở huyện Thanh Sơn một năm, trong lời nói cũng chẳng có gì sơ suất.
Binh lính lại nhìn liếc nhìn cái chân thọt của hắn, không khỏi buông lỏng cảnh giác.
"Người địa phương đúng không? Được rồi, nộp ba văn tiền phí vào thành.” Binh lính lật sổ hộ tịch xem một chút rồi ném trả cho hắn: “Giao tiền, cút đi!"
"Vâng, vâng, vâng, cám ơn quân gia, cám ơn quân gia!" Ngụy Hàn tràn đầy vẻ đau lòng giao ba văn tiền, vừa định đi đã lớn gan tiếp tục cười cười: “Quân gia, nghe nói đại quân các ngài muốn tuyển người thật sao?”
"Hắc? Một kẻ thọt chân như ngươi cũng muốn gia nhập quân đội sao?"
"Đi đi đi, nói nhăng nói cuội gì thế." Binh lính thủ thành ghét bỏ không thôi.
Ngụy Hàn cười ngây ngô gãi đầu, cười nói: "Tuy tiểu nhân thọt chân, nhưng từ nhỏ đã tập võ nên rất khoẻ. Trước đây phụ thân ta là một thiết tượng, cho nên ta muốn đầu nhập vương quân làm một thiết tượng.”
"Ai u, nhìn không ra đó, tiểu tử ngươi còn có chút bản lĩnh này?" Binh lính mới hoà hoãn lại, vỗ vai hắn rồi nói: "Nhìn ngươi cũng là người thông minh, vương quân chúng ta đúng là đang thiếu người. Đến thành nam ghi danh đi, cứ nói là cháu trai của Vương Ngũ ta, tất nhiên sẽ có người bắt chuyện với ngươi.”
"Đa tạ quân gia, đa tạ quân gia!" Ngụy Hàn ra vẻ kích động bái tạ. Lúc này mới kéo lấy một chân tàn, đắc ý đi vào trong.
Thân phận thiết tượng này cũng vô cùng xảo diệu, vì tàn phế một chân không thể tòng quân, không cần lo lắng sẽ bị bắt lính làm bia đỡ đạn, lại có thể gia nhập phản quân làm thiết tượng.
Thứ nhất có thể thừa cơ học một chút kỹ thuật rèn nghệ, tương lai tự rèn cho mình thiết thương vạn cân.
Thứ hai cũng che giấu được thân phận của mình, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Chẳng có mấy ai đoán ra, Ngụy tiểu thần y vang danh khắp chốn lại biến thành thiếu niên chân thọt, còn chuẩn bị đầu quân cho phản quân nữa.
Cửa thành chật ních đông đúc người, từng bức hình tội phạm truy nã được dán phía trên.
Ngụy Hàn vui vẻ tiến lên xem, rồi bất ngờ khi trông thấy hai bức hoạ truy nã mình. Một tấm là dáng vẻ Ngụy đại phu, một tấm là dáng vẻ dịch dung khi đến Liệp Hổ sơn trang lần trước.
Phản quân còn treo thưởng trọng kim để tìm ra tung tích Tuyết Sơn Thần Ưng. Gióng trống khua chiêng lùng bắt, thật khiến người ta buồn cười.
Ngụy Hàn quen thuộc đi dạo trong huyện Thanh Sơn nửa ngày, phát hiện bên trong thành không có gì thay đổi nhưng lại có đôi chút kìm nén. Không ai dám mở miệng trách móc chuyện quân Tiêu vương nửa tháng trước giết chóc cả.
Dân chúng trầm mặt như tượng gỗ, chết lặng gom góp tiền của cống nộp hòng giữ mạng.
"Khổ, bách tính khổ! Chết, bách tính chết!"
"Vương triều Đại Ly lập quốc mấy trăm năm sắp bị diệt vong rồi."
"Dù là phản quân cầm quyền hay là triều đình quản hạt, có khác gì nhau đâu? Chúng đều muốn ép khô chúng ta cả.”
Ngụy Hàn dâng lên một tia minh ngộ.
Hắn đột nhiên hiểu vì sao dân chúng huyện Thanh Sơn cam chịu. Bọn họ bất lực phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận, không trầm mặc thì có thể làm gì?
Dù sao huyện thành này đã đổi chủ, đều sẽ vơ vét của cải của dân, còn họ tay trói gà không chặt có thể phản kháng hay sao?
"Haizz!" Ngụy Hàn thở dài không nói nên lời, mất luôn hứng thú đi dạo.