“Không dám!” Gã trung niên nho nhã cười ha hả nói: “Tại hạ chỉ là muốn nhắc nhở tướng quân, Pháp Vương giáo không đơn giản, bọn họ có nhiều giáo đồ lại dây dưa không rõ với chúng ta, sợ là khó khống chế.”
“Chuyện này không phải việc ngươi hay ta có thể nghị luận.” Phàn Đồ không kiên nhẫn xua tay, quát lớn nói: “Pháp Vương giáo cùng Vương gia giao dịch không tới phiên ngươi xen vào. Việc này liên quan đến đại nghiệp của tiểu điện hạ, nếu ngươi có ý kiến có thể tìm Vương gia, đừng tìm ta nói hươu nói vượn.”
“Tướng quân nhắc nhở đúng, Lý mỗ nhiều lời!” Gã trung niên nho nhã sắc mặt khẽ biến, cười mỉa ngậm miệng lại.
Phàn Đồ nhìn một vòng chiến trường, ánh mắt lạnh lùng dặn dò binh sĩ: “Thu thập chiến trường, tiếp tục chấp hành quân lệnh, trong vòng 3 ngày phải chuẩn bị đủ quân lương cho ta. Còn nữa Pháp Vương giáo muốn thi thể, đều đưa hết cho bọn hắn đi.”
“Vâng!” Thân binh cung kính trả lời, nhanh chóng đi xuống truyền lệnh.
Trên chiến trường khắp nơi đều là thi thể được bọn họ thuần thục góp nhặt lên, cũng không biết sử dụng làm gì.
Gã trung niên nho nhã trầm ngâm hồi lâu, lại lần nữa mở miệng nói: “Còn có một việc sợ là phải báo cho tướng quân, khoảng thời gian trước Hắc Sơn phỉ ở huyện Thanh Sơn có báo xảy ra xung đột với một đại phu họ Ngụy. Bị tên đó đánh chết hơn hai mươi người, Tống Phương cũng chết ở đó.”
“Nói chuyện đó với bổn tướng làm gì?” Phàn Đồ không kiên nhẫn hỏi lại.
“Tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, Tống Phương sống chết kệ hắn.” Gã trung niên nho nhã phe phẩy quạt lông, nghiêm túc nói: “Chỉ là tên đại phu họ Ngụy bày tuổi không lớn, lại luyện thành công pháp cấm kỵ của hoàng thất Hắc Giáp Long Lân Công!”
“Cái gì? Chuyện này không có khả năng!” Phàn Đồ khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Tuy công pháp bị phong sát, nhưng không ai luyện thành cả. Ngay cả bổn tướng cũng đã thử luyện mấy lần, rất khó để nhập môn huống chi là luyện thành?”
“Ai biết được!” Gã trung niên nho nhã lắc đầu nói: “Người này hiện tại đã rời đi, nhiều ngày lùng bắt cũng không thu được kết quả. Vương gia đã tự mình truyền lệnh, phải tìm ra hắn cho bằng được.”
“Có chuyện này sao?” Phàn Đồ có chút kinh ngạc.
Luyện qua một quyển công pháp cấm kỵ mà thôi, cần gì phải tìm cho ra hắn? Thậm chí mà ngay cả Tiêu vương cũng bị kinh động? Hơi khoa trương rồi đấy.
“Tướng quân có điều không biết, quyển công pháp đó tồn tại không nhiều lắm. Năm đó trong vương phủ chỉ có một quyển.” Gã trung niên nho nhã giải thích nói: “Đáng tiếc ba mươi năm trước bị một tên trộm Thiết Phù Vân đánh cắp, tên đó còn dám lấy một kiện hi thế trân bảo của vương gia, sau nhiều năm lùng bắt cũng không tìm thấy tin tức của của hắn.”
“Vương gia hoài nghi người này có quan hệ với Thiết Phù Vân, bởi vậy mới hạ lệnh đem phải tìm ra hắn, hơn nữa Hắc Giáp Long Lân Công ẩn chứa bí mật thiên đại , người này luyện thành sợ là điều bí ẩn.” Phàn Đồ nghe vậy thì hứng thú.
Không ngờ một cái huyện Thanh Sơn nhỏ bé, lại có không ít đầu trâu mặt ngựa.
“Ha hả!” Phàn Đồ rất có hứng thú mở miệng: “Việc này ta cũng nghe, hình như công pháp này có quan hệ với dư nghiệt tiền triều. Nghe nói chỉ có huyết mạch của hoàng thất tiền triều mới có thể luyện thành. Người bình thường tu luyện sẽ khiến kinh mạch đảo ngược, khí huyết tán loạn mà chết, hay người này là…”
“Không biết!” Gã trung niên nho nhã khinh thường cười nhạo: “Quản hắn làm gì, Đại Ly lung lay sắp đổ, ai còn để ý tiền triều dư nghiệt nữa? Chẳng qua nếu người này có cách luyện thành công pháp, chắc chắn sẽ trở thành kẻ đắc lực cho vương gia. Dù gì đó cũng là công pháp Luyện Bì thượng thừa thế gian hiếm có.”
“Hơn nữa hoàng thất tiền triều có không ít công pháp, người bước qua được cửa ải công pháp này mới có cơ hội học tập, Vương gia sao có thể bỏ qua chứ?”
“Đúng là có lý!” Phàn Đồ suy tư gì đó rồi gật đầu nói: “Vậy cùng nhau tìm đi, mau chóng bắt lấy hắn.”
“Vâng!” Gã trung niên nho nhã khom người trả lời.
Bên trong sơn cốc luyện công, Ngụy Hàn vừa trải qua một trận sát phạt, chính thức tiến vào trạng thái lánh đời, hoàn toàn tránh né thời buổi rối ren này.
Hắn vốn không biết có người đã theo dõi chính mình. Nhưng dù có biết, hắn cũng sẽ dở khóc dở cười.
Hắn nào có phải huyết mạch tiền triều hoàng thất, chỉ dựa vào hệ thống auto mà luyện thành Hắc Giáp Long Lân Công mà thôi. Mặc kệ là công pháp gì, chỉ cần có cơ hội luyện thành thì auto một cái sẽ mãn cấp thôi.
Liên tiếp hơn nửa tháng, Ngụy Hàn đều tránh ở sơn cốc không hề ra ngoài. Ngay cả tuyết sơn thần ưng cũng bị hắn lệnh cưỡng chế không được xuất hiện vào ban ngày.
Khi hắn rút lui đã bại lộ thần ưng, nếu là ban ngày ban mặt ở trên trời bay loạn, tất nhiên là sẽ bị người dễ dàng theo dõi.
Chỉ có đêm đen gió cao lồng lộng, hắn mới có thể cưỡi thần ưng ra ngoài săn giết yêu thú, yên lặng tăng cường thực lực bản thân. Đương nhiên, Ngụy Hàn cũng nắm rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì chứ.