TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng

Chương 72: Lệnh Hồ Xung tam quan bất chính

Chương 72: Lệnh Hồ Xung tam quan bất chính

Mọi người đều biết rằng Điền Bá Quang chết chắc rồi.

Lưu Tiêu đi từ từ ra khỏi quầy, khi gần đụng tới Điền Bá Quang để hút nội lực của hắn thì bỗng có một bóng đen lao từ đâu đến, đỡ Điền Bá Quang dậy rồi nói:

"Xin lâu chủ hãy thủ hạ lưu tình!"

Vừa nói tên này vừa điểm một vài huyệt vị cho Điền Bá Quang, giúp hắn ổn định lại thương thế của.

Một màn sáng bắn ra trước mắt Lưu Tiêu:

"Tên: Lệnh Hồ Xung"

"Thân phận: Đại đệ tử của chưởng giáo Phái Hoa Sơn - Nhạc Bất Quần tại Đại Minh"

"Cảnh giới: Tiên Thiên sơ kỳ"

"Võ học: Hoa Sơn Kiếm Pháp, Hoa Sơn Cơ Sở Nội Công, Xung Linh Kiếm Pháp..."

"Mục đích: Cứu Điền Bá Quang"

Thấy tin tức của Lệnh Hồ Xung hiện ra thì trong đầu Lưu Tiêu chỉ có hai tiếng: Bội phục!

Khó trách Phái Tung Sơn sẽ đè lên đầu lên cổ Phái Hoa Sơn.

Phái Hoa Sơn chỉ có mỗi môn nội công là Tử Hà Thần Công ra hồn thôi, còn lại thì không khác gì rác.

Cả một môn phái chỉ có một môn nội công đó ra hồn nhưng chỉ có mỗi chưởng môn được tu luyện, các đệ tử còn lại chỉ có thể luyện Cơ Sở Nội Công.

Cơ Sở Nội Công thì có thể cho ra thiên tài gì?

Nếu dựa vào Cơ Sở Nội Công mà có thể thành cao thủ vô địch thiên hạ thì đó là gặp quỷ rồi.

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ thì Lệnh Hồ Xung có thể trở thành một trong những người mạnh nhất thiên hạ thì thiên phú không cần phải bàn cãi.

Tuy nhiên khi còn yếu thì đúng thật là cực kỳ yếu.

Lý do chính là công pháp võ công của hắn quá rác rưởi.

Chính Lưu Tiêu còn không biết trong đầu Nhạc Bất Quần rôt cuộc chứa cái gì.

Muốn môn phái mạnh lên nhưng lại không phổ cập công pháp tốt, lấy cái gì để môn phái mạnh được.

"Lệnh Hồ sư huynh!"

"Đại sư huynh!"

Thấy Lệnh Hồ Xung lại nhảy ra cầu tình dùm cho Điền Bá Quang thì trên mặt Lâm Bình Chi cùng Nghi Lâm không giấu nổi thất vọng.

Trong Thiên Cơ Lâu lúc này không ít người bắt đầu thấy chán ghét Lệnh Hồ Xung.

Đặc biệt là những nữ nhân kia!

"Ngươi muốn xin tha cho hắn sao?"

Lưu Tiêu chỉ vào Điền Bá Quang rồi nói.

Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ thì Lưu Tiêu không ghét nhiều người lắm, tuy nhiên Lệnh Hồ Xung lại trùng hợp là một trong số đó.

Ích kỷ!

Tam quan bất chính!

Điền Bá Quang là loại người ra sao?

Đây chính là thứ chuyên môn cướp sắc, ỷ mạnh hiếp yếu, dựa vào võ công của mình để đi cướp sự trong trắng của con gái nhà lành, một tên Hái Hoa Tặc.

Phải biết rằng tại thời đại này thì mất đi trong trắng không khác nào đẩy người phụ nữ vào vực thẳm.

Vậy mà Lệnh Hồ Xung lại xưng huynh gọi đệ với người như thế được.

Ta không kêu ngươi đi trừ bạo giúp yếu, nhưng nếu ngươi đi kết giao với loại người như thế thì có thể thấy được tam quan của ngươi ra sao rồi.

Uy thế của Thiên Cơ Lâu cũng rất thịnh.

Lệnh Hồ Xung tuy nghe thế vẫn gật đầu một cách kiên trì: "Điền huynh là bằng hữu của ra, ta không thể đứng yên nhìn hắn chết được."

Hảo huynh đệ!

Điền Bá Quang nhìn Lệnh Hồ Xung với ánh mắt cực kỳ cảm kích.

Nghe thế thì Lưu Tiêu giận quá thành cười.

"Ha ha... Ngươi thật là một người trọng tình trọng nghĩa nhỉ Lệnh Hồ Xung, thật đáng mặt đại đệ tử chưởng môn Phái Hoa Sơn."

"Sư phụ ngươi bây giờ đang bị toàn bộ giang hồ truy sát!"

"Ngươi thân là đại đệ tử chưởng môn, bây giờ không đi giúp sư phụ ngươi, hoặc là đi về giúp sư nương quản lý Phái Hoa Sơn đang loạn thành một đoàn, lại đến đây để cầu tình dùm một tên Hái Hoa Tặc!"

"Đây là tình nghĩa của ngươi ư?"

Sau khi nghe những câu này thì Lệnh Hồ Xung như bị sét đánh, vẻ mặt trắng bệch?

Đúng thế!

Sư nương là người nuôi mình từ nhỏ đến lớn, vậy mà bây giờ tại thời điểm gian nan nhất của Phái Hoa Sơn mình lại du lịch giang hồ, buông tay không quan tâm.

Lệnh Hồ Xung vẫn chưa tới mức vô phương cứu chữa, hắn vẫn còn cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng bản chất của hắn tuy nói dễ nghe là hào hiệp, nhưng nếu nói đúng là vô trách nhiệm, ích kỷ.

Làm chuyện gì chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.

"Cút ngay! Nếu như ngươi tiếp tục nhiều lời thì bổn lâu chủ sẽ giết luôn cả ngươi!"

Lưu Tiêu đang nói thật, không phải chỉ hù doạ một ít cho vui!

Nếu như Lệnh Hồ Xung tiếp tục dây dưa thì bản thân sẽ giết hắn luôn, mặc kệ hắn có phải là Khí Vận Chi Tử của Tiếu Ngạo Giang Hồ hay không.

"Lâu chủ nói hay thật, Điền Bá Quang là mặt hàng gì thì mọi người không biết sao, ngươi lại đi cầu tình dùm tên cặn bã như thế."

"Phái Hoa Sơn tự xưng là danh môn chính phái, lại dạy dỗ ra đệ tử như vậy, không sợ đồng đạo chê cười sao?"

"Đừng nói nữa, Nhạc Bất Quần còn như vậy thì đệ tử hắn có tam quan như thế có gì là lạ sao?"

...

Người trong Thiên Cơ Lâu bắt đầu trào phúng Lệnh Hồ Xung, khiến sắc mặt hắn lúc xanh lúc tím.

"Lệnh Huynh ngươi đi đi, hôm nay tại hạ chịu tội, đừng để ta liên luỵ đến ngươi."

Giờ khắc này Điền Bá Quang cũng kiên cường, đánh lui Lệnh Hồ Xung bằng một chưởng, nhắm mắt nhận mệnh, chờ Lưu Tiêu đến giết.

Lệnh Hồ Xung đứng một bên ngơ ngác, không đứng lên tìm đường chết nữa.

Lưu Tiêu để tay lên đan điền Điền Bá Quang, nhanh chóng hút khô nội lực của hắn.

"Kéo ra, chém!"

Bị dính một đòn, sau đó còn bị hút khô nội lực, Điền Bá Quang cũng biết bản thân không còn sống được lâu.

Nhưng Lưu Tiêu không buông tha hắn.

Lưu Tiêu chỉ không muốn ô uế Thiên Cơ Lâu mà thôi.

Hắn biết khi Kinh Vô Mệnh cùng Thượng Quan Kim Hồng bị trấn áp ở đây thì bên ngoài luôn có người của Kim Tiền Bang đứng chờ sẵn.

Sau khi hắn mở miệng, Thượng Quan Kim Hồng ra hiệu một cái, liền có vài người đi vào kéo Điền Bá Quang ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung lúc này cũng xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi nào đứng tại Thiên Cơ Lâu nữa, xoay người rời đi.