Gian phòng yên tĩnh đến mức chỉ có hương hoa hồng nhàn nhạt trên người nàng đang tràn ngập.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, bàn tay nắm chặt góc áo hơi hơi buông lỏng.
Hứa Nguyên thu hồi bàn tay nâng cằm nàng, đứng lên, đi về phía giường của mình.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Hứa Nguyên nhẹ giọng nói:
"Tô Cẩn Huyên, Hứa Trường Thiên ta là người hiện thực, tuyệt đại bộ phận người trong lòng ta đều có một giá trị nhất định, nhưng tương tự có vài người là vô giá, ta không biết chính ngươi suy nghĩ như thế nào, nhưng ta hi vọng ngươi sẽ trở thành người vô giá trong lòng ta."