Lý Thanh Diễm khẽ gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn lên khuôn mặt của hắn: “Ngươi không cảm thấy rằng, dị quỷ cũng có thể coi như là một trong số những cái đó hay sao?”.
Hứa Nguyên nhíu mày: “Cái gì?”.
Lý Thanh Diễm từ mặt đất đứng dậy: “Sau Nguyên Sơ cảnh, mặc kệ là đi theo con đường nào, dù ít hay nhiều thì tu giả cũng sẽ đạt được một phần tính chất ‘bất tử’, những người Thát triều ở Đại Mạc lựa chọn đường đi cho mình cũng là như thế. Nếu thân thể cao giai tu giả bị đánh nát, thậm chí có thể đúc lại chỉ trong chớp mắt”.
Hứa Nguyên nhớ tới vị vương tử Thát triều bị hắn chém giết ở Đế kinh, trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Nàng muốn nói con đường của dị quỷ cũng là một trong số đó, một con đường phát huy tính bất tử đến cực hạn?”.
Lý Thanh Diễm thở ra một hơi, ngón trỏ thon dài điểm điểm vào mặt đất chỗ của dị quỷ yêu miêu: “Đúng, lấy võ nhập Nguyên sơ cảnh mà muốn đạt tới việc nhỏ máu trùng sinh cũng phải giữ lại bổn nguyên trước đã, nhưng dị quỷ lại không cần. Hiện tại bản cung không cảm thụ được một chút nào khí tức của nó, nhưng xác thực là nó còn sống”.