Suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Hứa Hâm Dao hất tấm chăn đắp trên người mình lên muốn đứng dậy theo bản năng, nhưng động tác trong chớp mắt chuẩn bị bị bị khựng lại.
Nàng nhớ rõ, trước khi mình chìm vào giấc ngủ hình như không có chăn mền.
Trầm mặc trong chớp mắt, thiếu nữ có vẻ hơi cứng ngắc nhìn về phía góc tối trong phòng.
Khi tầm mắt di động, Hứa Hâm Dao thấy được trước bàn nằm giữa sương phòng có hình dáng một vị nam tử đang lẳng lặng ngồi ngay ngắn.
"Tỉnh rồi?"