"Nói vậy, ngươi luyên thuyên nãy giờ, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Tiếng bước chân trong đường hầm sâu hun hút bỗng khựng lại, Hứa Nguyên ngoái đầu nhìn Phượng Tiên Nho vẫn luôn lẽo đẽo theo sau.
Hắn thấy vị thiên tài chi thứ này đúng là đầu óc có vấn đề.
Vừa ra khỏi Mật Từ, ngước mắt lên đã thấy tên nhóc này đứng chầu hẫu ở cửa.
Hắn ta không ra tay, cũng chẳng tranh luận, chỉ lẳng lặng đi theo sau bọn họ ra ngoài.