Tam hoàng tử cũng bất đắc dĩ mà thở dài, lại tự mình uống một chén rượu: “Đúng là rất khổ, vô tình nhất chính là nhà đế vương, ta cũng chỉ có thể đánh cược, nếu đại ca muốn động đến ta, phỏng chững mẫu hậu sẽ khuyên nhủ hắn, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta lại cẩn thận giúp hắn nhiều năm như vậy, nguyện ý ủy quyền các thứ cho hắn thì hẳn có thể làm một vương gia nhàn tản”.
Hứa Nguyên liếc về phía bếp nướng tỏa ra ấm áp, bỗng nhiên hỏi: “Vậy Quân Khánh ngươi cứ như vậy mà nguyện ý giao vận mệnh của mình vào tay người khác?”.
Tam hoàng tử híp mắt, cười nói: “Tam công tử, ý của ngươi là...”
“Nếu khó, tại sao mình không tự làm?”
Đột nhiên trong đình đài rơi vào trầm mặc.