Nhưng có một vấn đề là, trong sáu vạn binh tốt này thì tuyệt đại bộ phận đều là biên quân dự bị ở tuyến hai chỉ có tu vi bát đến cửu phẩm, hai chi tinh nhuệ chân chính trong thành đã bị đánh thành tàn phế vào thời điểm quyết chiến thành nam.
Mà tình huống càng nghiêm trọng hơn không chỉ có như thế, hiện giờ đại trận hộ thành Bắc Phong đã khan hiếm nguyên tinh, trận văn phía thành nam đã hoàn toàn bị phá hủy, yêu thú phi hành mười phần chết chín, còn có... tuyết trên trời lại bắt đầu rơi xuống.
Trong lúc trầm mặc, bỗng nhiên Hứa Nguyên hiểu rõ kế hoạch của Lý Thanh Diễm: “Lần này nàng ra khỏi thành... thực ra là cho địch thấy mình yếu?”.
“Cũng không hẳn là như vậy”.
Lý Thanh Diễm tựa vào bàn án sau lưng, đưa tay nâng chiếc cằm trắng nõn, đôi mắt phượng nhìn về phía xà nhà trên cao của doanh trước, giọng điệu ung dung: “Phò mã, hành quân đánh giặc đều phải chuẩn bị cả hai tay. Nếu chuyến này thành công, vòng vây thành Bắc Phong có thể được giải quyết. Còn nếu thất bại, cũng có thể tạo thành tổn thương rất lớn cho quân đội Man Tộc, khiến cho bọn chúng không dám trả một cái giả đắt hơn nữa để cưỡng ép phá thành”.