Một bóng người cứ thế rơi vào lớp tuyết mịn sâu đến nửa trưởng ở trong sân của trạch viện.
Lý Thanh Diễm dường như vô ý ngoái đầu lại, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, sau đó làm như chợt hiểu ra điều gì đó, thở dài rồi đi tới cái hố kia, nhìn về phía hắn đang gặm tuyết: “Nơi này phát sinh chuyện lớn như vậy, Mộ thúc có thể xuôi nam bất cứ lúc nào, ngươi muốn bại lộ ở trước mặt hắn?”.
Nói xong, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, vòng eo mảnh khảnh cong xuống, vươn tay về phía hắn: “Chờ chúng ta rời khỏi Thánh Thành Man Tộc này, bản cung quyết không nuốt lời, nếu như Trường Thiên làm được”.
Hứa Nguyên nằm trong đống tuyết nhìn vào nàng, đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng vừa vươn tới, lắc một cái rồi từ trong tuyết đọng đứng dậy, sau đó vỗ vỗ bông tuyết trên người: “Được hay không thì thử qua sẽ biết”.
“Tốt. Vậy bản cung chờ ngươi”.