“Một giọt linh dịch trước đã hấp thu hết, nên mua tiếp thôi!”
Ý nghĩ trong đầu bay tán loạn.
Hắn sải bước đi về phía Chân Bảo Các.
Gần trưa.
Ở cửa Chân Bảo Các có không ít tu sĩ lui tới.
Thẩm Bình vừa mới bước qua cánh cửa đã nhìn thấy Mộc Cấm cung kính tiễn một vị đệ tử tông môn, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, "Mộc đạo hữu, gần đây số lượng đệ tử tông môn cần tiếp đãi hình như tăng lên nhỉ!”
Mộc Cấm nhéo nhéo khuôn mặt ngọt ngào của mình, bất đắc dĩ nói, "Còn không phải sao, không biết có chuyện gì, mấy ngày nay những đệ tử tông môn lũ lượt chạy đến Chân Bảo Các, ta đi chào hỏi, nụ cười cũng sắp cứng đờ rồi.”
"Tiếp đãi Thẩm phù sư vẫn thoải mái mất, mỗi lần tiến vào rất nhanh đã ra ngoài."
Hai người nói xong bước lên cầu thang gỗ.
Khóe miệng Thẩm Bình giật giật, "Mộc đạo hữu, lời này của ngươi không thể nói lung tung, ta làm gì ra nhanh như vậy..."
Mộc Cấm sửng sốt một chút, lập tức hai má nhiễm một tầng ửng đỏ, xấu hổ nói, "Thẩm phù sư, ngươi, ngươi đừng đùa như vậy.”
Nói xong liền bước nhanh lên lầu.
Thẩm Bình lại cười tủm tỉm nhìn theo đường cong quần áo, cảm nhận được mùi vị, "Thì ra Mộc đạo hữu cũng là người đồng đạo.”
Hắn cười rạng rỡ hơn.
Đi vào bên trong phòng tiếp khách tầng hai.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Khuôn mặt ửng hồng của Mộc Cấm đã rút đi, nàng hỏi, "Thẩm Phù sư lần này tới định chuẩn bị đi lầu ba sao?”
Thẩm Bình lắc đầu, "Không đi, chỗ đó đi ít thì hơn, ta chuẩn bị mua chút linh dịch.”
“Lần trước không phải Thẩm phù sư đã mua rồi sao?”
Mộc Cấm nói xong liền hâm mộ, "Có thể biến linh dịch trở thành đan dược phục dụng, không hổ là Luyện khí khách khanh của Chân Bảo Các, đạo lữ của Thẩm phù sư thật có phúc lớn.”
Thẩm Bình cười gượng mấy tiếng không trả lời.
Phẩm chất Kim Mộc song hệ linh căn của hắn không tệ, hiệu quả hấp thu linh dịch rất tốt, đương nhiên mới dám xa xỉ như vậy.
"Đầu tháng mười chính là hội đấu giá của Chân Bảo Các."
"Không bằng Thẩm phù sư chờ một chút."
"Lần đấu giá hội này là hội đấu giá quy mô lớn mười năm một lần."
Mộc Cấm tiến lên vài bước, hương thơm quanh quẩn xông vào mũi, nàng thấp giọng nói, "Ta nghe nói, lúc này đấu giá sẽ có không ít vật phẩm quý hiếm, linh dịch bình thường không bán ra.”
Thẩm Bình kinh ngạc.
Đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, linh dịch chính là tài nguyên tu luyện phụ trợ tương đối quý hiếm, Luyện Khí hậu kỳ có nội tình cũng chỉ có thể đấu giá một hai giọt, tài nguyên như vậy không ngờ vào đấu giá hội mười năm một lần cũng không được lên sàn.
Hắn thực sự rất quan tâm.
Các loại vật phẩm của Chân Bảo Các các bao la bát ngát, khách khanh mặc dù có thể dùng điểm cống hiến để mua, vả lại còn được ưu đãi, nhưng lại cần quyền hạn, thân phận càng cao, vật phẩm có thể mua được càng quý hiếm.
Mà ở đấu giá hội thì không cần, khách khanh cũng có thể tham gia, nhưng bình thường các kỳ trân dị bảo ở đấu giá hội cố định, chỉ cần không phải là vật dùng trong một lần, khách khanh cơ bản đều có thể trực tiếp mua được ở Chân Bảo Các.
Ngồi một lúc, Thẩm Bình liền rời đi trở về ngõ Vân Hà.
“Định Nhan Đan!”
“Định Nhan đan của ta!”
Lúc hắn chuẩn bị đẩy cửa phòng ra, phía sau truyền đến tiếng chuông, hơn nữa còn kèm theo hương thơm kỳ lạ.
Nghiêng người lại.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hôm nay Trần Dĩnh mặc váy lụa màu đen thật xinh đẹp, nhất là đôi chân nhỏ bé kia điểm hoa văn đỏ tươi, càng tăng thêm hương vị phong tình vạn chủng.
“Nhìn cái gì!”
“Lão Phù sư đê tiện vô sỉ, trả Định Nhan Đan cho ta!”
Nàng vươn lòng bàn tay truyền âm nói.
Thẩm Bình cười nhạt, "Trần đạo hữu hiện nguyên hình rồi sao? Về phần Định Nhan Đan, ngày đó tại hạ đã nói, Trần đạo hữu còn nhớ không?”
Không đợi Trần Dĩnh trả lời, hắn đã tự mình nói, "Tại hạ chỉ nói sẽ cho ngươi Định Nhan đan, nhưng vẫn chưa nói muốn dùng Định Nhan Đan để giao dịch.”
Trần Dĩnh vội vàng nói, "Vậy ngươi đưa cho ta!”
Thẩm Bình đánh giá Trần Dĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Trần Dĩnh này chẳng lẽ đã quên chuyện hắn có Lôi Quang Phù? Hay nàng đã có chuẩn bị, không sợ Lôi Quang Phù của hắn.
Hắn lặng lẽ lui về phía sau hai bước đứng ở trong phòng, chỉ cần Trần Dĩnh này dám tiến vào liền lập tức kích hoạt trận pháp cấm chế tiến hành áp chế.
"Trần đạo hữu, muốn ta cho ngươi Định Nhan Đan cũng được."
"Chỉ cần mở rộng khuê phòng, ta sẽ cho."
Hắn chuẩn bị thăm dò thử, vừa nói hắn từ từ khởi động trận bàn nhỏ trong phòng.
Trần Dĩnh cười lạnh, "Họ Thẩm kia, chỉ với môt chút can đảm của ngươi, dù ta có mở rộng khuê phòng, ngươi cũng không dám vào!”
"Trần đạo hữu."
"Ngươi chắc chắn sẽ mở chứ?”
Thẩm Bình cười tủm tỉm, đôi mắt rơi vào đường cong dưới quần lụa mỏng của Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh lập tức hiểu ra, xấu hổ vạn phần nhìn chằm chằm Thẩm Bình, "Ngươi, đáng ghét!”
Nàng nghẹn lời.