TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 128: Trưởng lão Nguyên Anh

Bạch Ngọc Dĩnh nghịch ngợm nháy mắt, đi theo Vương Vân vào phòng bếp tắm rửa.

Lạc Thanh thở dài, nàng biết ngay sẽ như vậy mà, yếu ớt trả lời một câu, "Vâng phu quân, đợi lát nữa ta sẽ đi qua.”

Một lúc sau, bên trong phòng chính tràn ngập ánh xuân.

Đến chạng vạng, Thẩm Bình mới cảm nhận được sự chân thật, nghỉ ngơi một phen, liền đến phòng chế phù tĩnh tâm chế phù.

Hai ngày sau.

Đinh chưởng quỹ truyền tin đến: "Mau tới Chân Bảo Các.”

Thẩm Bình hỏi một câu chuyện gì, Đinh chưởng quỹ không trả lời, hắn vội vàng sắp xếp một chút rồi đi tới Chân Bảo Các phường thị.

Ở cửa hiếm thấy không có một vị tu sĩ ra vào.

Bước vào cửa.

Mộc Cấm cùng mấy vị tu sĩ tiếp đãi đều cung kính đứng ở hai bên.

Đinh chưởng quỹ cùng với các khách khanh cũng đều chờ đợi ở hậu viện.

Nhìn thấy cảnh này.

Thẩm Bình mơ hồ đoán được cái gì đó, hắn bước nhanh đến hậu viện đứng ở bên cạnh Thôi khách khanh, Nguyễn khách khanh, La khách khanh.

Ước chừng chờ nửa canh giờ.

Trong phòng truyền ra thanh âm ôn hòa: "Các khách khanh đều vào đi.”

Ngay lập tức, Tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng khách khanh nhao nhao đi vào chính đường.

Làm cho Thẩm Bình ngạc nhiên là lần này sảnh chính đường lại rộng rãi hơn rất nhiều, đủ để chứa mấy trăm vị tu sĩ đứng thẳng.

Tại thời điểm này.

Kim Đan trưởng lão, Trúc Cơ khách khanh toàn bộ cung kính về phía trước.

Nơi đó đang có một vị nam tử trung niên mặc trường bào màu tím mỉm cười đang ngồi.

"Trưởng lão Nguyên Anh."

Đáy lòng hắn có đáp án.

Trên người nam từ mặc trường bào màu tím không hề tản ra một chút khí tức pháp lực nào, nếu không phải đôi mắt kia mang theo vô tận hấp dẫn, những tu sĩ khác sợ rằng sẽ cho rằng đây chỉ là người thường.

"Đầm lầy Vân Sơn có biến.”

"Tổng bộ Chân Bảo Các đặc biệt phái ta tới tọa trấn."

"Tất cả mọi chuyện trong Chân Bảo Các vẫn như cũ, nếu có sắp xếp gì, lúc đó sẽ thông báo, đi ra ngoài đi!"

Âm thanh vừa dứt.

Thẩm Bình cùng các khách khanh khác nhao nhao xoay người rời đi, trở lại tiểu viện, bọn họ đột nhiên phát hiện trong đầu mình chỉ còn lại những lời kia, nhưng lại không thể nào nhớ nổi dung mạo khí tức của vị trưởng lão Nguyên Anh kia.

“Đây là tu sĩ Nguyên Anh sao!”

Hắn hít sâu một hơi, vội vàng đè nén khát vọng trong lòng.

Hiện tại Nguyên Anh cách hắn thật sự quá xa xôi.

Một lát sau, đến phòng đóng góp trên tầng hai.

Hắn do dự đổi một viên Định Nhan Đan, qua vài ngày nữa sẽ đến giữa tháng Sáu, đợi lấy được mộc bài của tiểu viện, phải bắt tay vào chuyển nhà, về sau hắn sẽ không có cơ hội gặp yêu nữ kia nữa.

......

Buổi chiều trở lại ngõ Vân Hà.

Thẩm Bình đứng ở cửa phòng số 4, gọi vài câu, bên trong không có tiếng đáp lại, hắn không thèm để ý tiếp tục đi về phía trước, trận pháp cấm chế quả nhiên không ngăn cản.

Đẩy cửa ra.

Bên trong trống rỗng.

Nhưng ở trong phòng chính lại có một tờ giấy nổi bật.

Nhìn vào dòng chữ trên giấy.

Hắn tựa như nhìn thấy vị Trần Dĩnh ngây thơ kia đang viết.

"Hừ, lão Phù sư hèn hạ vô sỉ, tâm tư nhỏ bé của ngươi há có thể giấu ta, yên tâm, ta sẽ không dây dưa tiếp tục giao dịch với ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đặt Định Nhan Đan ở trong phòng, nếu không Trần Dĩnh ta nhất định sẽ biến ngươi thành Ma Khôi.”

"Còn nữa, bổn cô nương bây giờ không đáng giá mấy viên Định Nhan đan, nhưng sau này, hừ…hãy đợi đấy!”

Thẩm Bình cười nhạt một tiếng.

Sau đó lấy ra hộp đựng Định Nhan Đan đặt ở trên giấy.

Quay lại rồi đi đến cửa phòng.

Bước chân hắn dừng lại, trước mắt hiện lên vị Trần Dĩnh thích đi chân trần kia, ngồi ở bên cạnh cửa sổ gỗ ngẩn người, trong lòng yên lặng nói, "Yêu nữ, tạm biệt!”

......

Gần đến giữa tháng.

Thẩm Bình trở nên nóng nảy, hắn biết tâm tính của mình vẫn không đủ trầm ổn, nghĩ đến sắp phải rời khỏi nơi này, cùng với Phùng Đan sư cách vách cũng phải rời khỏi ngõ Vân Hà, hắn không tĩnh tâm tu luyện hay chế phù nữa, mà là mỗi ngày mang theo thê thiếp đến tiểu viện tản bộ.

Mấy ngày nay Phùng đan sư cũng như thế.

Mỗi ngày ngồi ở cửa phòng phơi nắng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn đã nghĩ thông suốt, dù là thể xác, tinh thần, hay là trạng thái tinh thần càng trở nên thoải mái.

Nhưng có đôi khi vẫn thảo luận tình huống của Vân Sơn phường bình một phen.

"Mộ đạo hữu còn chưa trở về."

“Đồ vật ở di tích động phủ làm gì dễ lấy như vậy!”

Phùng Đan sư liên tục lắc đầu, "Nghe nói đoạn thời gian trước, tầng thứ ba của động phủ mở ra, kết quả toàn bộ trưởng lão các đại tông môn đều bị vây ở trong đó. Chậc chậc, nói cho cùng vẫn là một chữ tham.”

Thẩm Bình cười nói, "Phùng đan sư, lần này ngươi chuyển đến nơi nào?”

“Ngõ Khúc Liễu!”

Nghe câu trả lời này.

Thẩm Bình ngẩn ra, không khỏi nói, "Phùng đan sư, ngõ Khúc Liễu không ở trong phường thị, dù cách đường cái bên ngoài phường thị rất gần, nhưng nếu phường thị này loạn lên, khó bảo đảm an toàn.”