Thẩm Bình nói xong, ánh mắt quét qua phòng ốc phía sau một cái, rồi lại đảo qua phòng 3 và phòng 4, sau đó cười nói, "Đi thôi.”
Mấy người không còn lưu luyến nữa.
Rời khỏi ngõ Vân Hà.
Đi được nửa đường, có không ít tu sĩ đâm đầu đi tới.
Phùng đan sư nói, "Những người này là tu sĩ từ các phường thị Ngụy quốc, Tấn quốc gần đây chạy tới, tin tức di tích động phủ ở đầm lầy Vân Sơn truyền đi rất nhanh, phần lớn đều là đến góp vui, một phần nhỏ tự tin với khả năng của mình, muốn đục nước béo cò.”
"Động phủ của Huyết Ngạc lão tổ, chậc chậc, tán tu làm gì có phần.”
Thẩm Bình im lặng không nói.
Ở Vân Sơn phường không ít tu sĩ đều muốn rời đi.
Mà tu sĩ bên ngoài lại muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên.
Đây là tu tiên.
Đến khu vực Chân Bảo Các ở phường thị.
Phùng Đan sư cười cười đưa ra hai bình đan dược, "Thẩm phù sư, hy vọng ngày khác có thể nghe được tin tức ngươi đạt Trúc Cơ, như vậy lão hủ coi như đã từng quen biết một vị Trúc Cơ phù sư!”
Nói xong.
Hắn tiêu sái đi ra ngoài phường thị.
Đón ánh sáng ban mai.
Cái bóng phía sau càng ngày càng dài.
Thẩm Bình nhìn theo nhẹ nhàng thở dài, trên con đường Trúc Cơ có bao nhiêu tu sĩ dừng bước, bao nhiêu tu sĩ nhận mệnh, dù không cam lòng đến đâu, cuối cùng cũng phải cúi đầu trước vận mệnh.
Thu hồi tâm trí.
Hắn mang theo các thê thiếp đi đại sảnh Chấp Sự đường một chuyến, xếp hàng một hồi mới lấy được mộc bài tiểu viện số A35 ngõ Thanh Hà, lúc đi tới ngõ Thanh Hà đã là giữa trưa.
Mặt trời ngay đỉnh đầu.
Cả toà tiểu viện sáng ngời.
Đảo qua một bài, sau khi trận pháp cấm chế của tiểu viện nhận dạng, cửa viện tự động mở ra.
Các thê thiếp bước vào tiểu viện lập tức đều thả lỏng.
"Các nàng vào tiểu viện chờ trước, ta đi kiểm tra phòng."
Bây giờ Thẩm Bình đã có thể chế tác Giáp Linh Phù cấp hai, loại phù chú phòng ngự này có hiệu quả tốt hơn so với Hộ Linh Phù, chỉ cần không phải đụng phải Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ dựa vào phù chú phòng ngự là có thể chống đỡ được một hồi lâu.
Hắn dán Giáp Linh Phù, cầm trong tay mộc bài kiểm tra sảnh đường, phòng ngủ, sương phòng, hai gian tĩnh thất một lớn một nhỏ, hai gian nhỏ dùng để làm phòng bếp, phòng tắm.
Xác định không có vấn đề gì mới gọi các thê thiếp vào.
Tiểu viện trong ngõ Vân Hà chỉ có một căn phòng chính tương đối rộng rãi, mỗi ngày vui vẻ cá nước chỉ có thể chen chúc ở một gian phòng, mà nơi này có hai gian phòng ngủ rộng rãi, nhưng đối với Thẩm Bình mà nói, coi như cũng có thể ở tạm.
"Phu quân."
"Giường ngủ thật lớn."
"Hắc hắc, về sau không cần tách ra."
Bạch Ngọc Dĩnh mơ mộng về cuộc sống hạnh phúc sau này, khuôn mặt đều là nụ cười rực rỡ.
Vương Vân ở tiểu viện đánh giá, tựa hồ đang suy nghĩ muốn trồng hoa cỏ như thế nào.
Mặt Lạc Thanh hoàn toàn không hề có vẻ quan tâm, ngồi ở sảnh đường.
"Không tệ."
"Phòng ngủ và sương phòng của tiểu viện độc lập cách nhau."
"Thiếp thân cuối cùng cũng không cần khó chịu mỗi ngày.”
Vu Yến liếc mắt nhìn Thẩm Bình một cái, hai tay ôm ngực nói một câu, sau đó tiến đến trước mặt Thẩm Bình, hương thơm đập vào mặt, "Ta đi tĩnh thất trước, phu quân phải chuẩn bị sẵn sàng, lần sau thiếp thân đi ra chắc chắn phải tinh tế nhâm nháp.”
Nhìn bóng lưng của nàng.
Thẩm Bình nghĩ đến trải nghiệm đầu tiên mình không chịu nổi, vội vàng lắc đầu.
Đêm đó, vui vẻ chúng mừng sự kiện chuyển qua nơi ở mới.
Sau khi tâm trạng thoải mái.
Hắn đi tới gian phòng, lấy tài liệu chế phù, bút phù, vật khôi lỗi và các vật phẩm khác ra khỏi túi trữ vật rồi sắp xếp ngăn nắp, sau đó tĩnh tâm, cầu phúc, bắt đầu bận rộn.
Trong vài ngày tới.
Thẩm Bình thành thạo ứng phó với sự hưng phấn của các thê thiếp, thuận tiện dành thời gian đến mấy tòa tiểu viện chung quanh bái phỏng, cho dù là Đan sư thượng phẩm khi nhìn thấy mộc bài khách khăn Chân Bảo Các của hắn, cũng khách khí nhiệt tình không ít, tặng cho nhau một ít đan dược phù chú, xem như đơn giản kết giao.
Mà rất nhanh các tiểu viện ngõ Thanh Hà đều biết mới có một vị Phù sư thượng phẩm mới vào ở, hơn nữa còn là khách khanh Chân Bảo Các.
......
Phường thị.
Phòng tiếp khách Chân Bảo Các.
Dải ruy băng màu hồng phấn bên hông Mộc Cấm tuỳ ý thắt thành một cái nơ, lúc nàng thưởng thức linh trà, đôi mắt rơi vào trên người Thẩm Bình, lộ ra nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, "Thẩm phù sư quả nhiên đến ngõ Thanh Hà, đáng tiếc, không phải tiểu nữ tử tự mình dẫn đi.”
Trong lời nói của nàng dường như mang theo một chút hối tiếc.
Thẩm Bình cười tủm tỉm nói, "Mộc đạo hữu nếu muốn tới cửa bái phỏng, đêm nay cứ đến.”
"Tiểu nữ tử sẽ không quấy rầy Thẩm phù sư."
Nàng đứng dậy rời đi.
Thẩm Bình lại nói, "Nơi Mộc đạo hữu ở hẳn cách ngõ Thanh Hà không xa, nếu không ngày khác ta đi bái phỏng một chút, thuận tiện nhìn bố cục phòng ốc của Mộc đạo hữu?”