Linh quang trên ngón tay chợt lóe.
Con khôi lỗi này phảng phất như có sinh mệnh, phun ra nuốt vào đầu lưỡi quấn quanh cánh tay Thẩm Bình.
Tuy chỉ là khôi lỗi loại rắn tương đối đơn giản, nhưng các loại cơ năng của con rắn này mạnh hơn khôi lỗi của Vu Yến, hơn nữa mấu chốt nhất chính là khi giấu ở cổ tay áo, chỉ cần không thi triển khôi lôi Linh Quyết, thần thức rất khó có thể nhận ra.
Dùng để đánh lén bất ngờ là thích hợp nhất.
Điều động một thời gian.
Thẩm Bình hài lòng thu nó lại, sau đó rời khỏi phòng chế phù đến tĩnh thất ngồi xếp bằng nghỉ ngơi một hồi, đang chuẩn bị vận hành công pháp tu luyện, bên ngoài truyền ra thanh âm của Vu Yến.
"Phu quân."
"Bên ngoài có một vị nữ tu đến cửa bái phỏng."
Gió lạnh thổi tới.
Mái tóc trước trán trắng nõn của Mộc Cấm hơi rối, châu ngọc phía dưới vành tai tinh xảo khẽ đung đưa trong gió, nhưng đôi mắt nàng nhìn vẫn nhìn thẳng tiểu viện, khuôn mặt tựa như bình tĩnh lại khó nén lo lắng.
Chiếc váy màu hồng nhạt thêu hoa văn ngọc lục bảo vừa vặn với cơ thể, tạo ra cảm giác vừa linh động vừa nhu thuận.
Đứng ở cửa dường như có thể che khuất cả ánh mặt trời.
Thẩm Bình vừa bước ra, cái nhìn đầu tiên đã chú ý tới bóng dáng xinh đẹp này.
Nhưng tốc độ của hắn vẫn không chậm không vội, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, đi tới trước mặt Mộc Cấm mới nói, "Mộc đạo hữu lần này tới cửa, không nói trước một tiếng, tại hạ không chuẩn bị gì, mời vào.”
Mộc Cấm nói một tiếng cảm ơn, liền cúi đầu đi theo phía sau Thẩm Bình.
Hai người đến sảnh đường lần lượt ngồi xuống.
Theo hương thơm của linh trà quanh quẩn mà ra.
Mộc Cấm nhịn không được nói, "Thẩm phù sư, cuối năm chấp sự khách khanh Chân Bảo Các đều sẽ rời đi, không biết ngài có tính toán gì?”
Thẩm Bình uống linh trà, nhẹ giọng nói, "Đương nhiên phải đi rồi.”
“Nhưng, nhưng Thẩm phù sư không phải còn có gia quyến sao?”
"Các nàng làm sao bây giờ?"
Mộc Cấm lộ vẻ gấp gáp, không còn nụ cười ngọt ngào thoải mái trước kia.
Đãi ngộ của các thành viên bên ngoài rất tốt.
Bình thường chỉ cần dựa vào việc quen biết với một vài tiền bối, cộng thêm tiềm lực tu vi của bản thân, thỏa mãn điều kiện là có thể trở thành thành viên bên ngoài của Chân Bảo Các.
Nhưng bây giờ lại khác.
Cho dù Đinh chưởng quỹ cũng không nằm trong danh sách rút lui, còn phải nhờ vào nhân tình rất lớn.
Mấy ngày nay Mộc Cấm liên tục đi tìm vài vị khách khanh, cuối cùng chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người vị Thẩm phù sư này, nàng biết đối phương còn có gia quyến chưa rời đi, ngày thường tiếp xúc, cũng ít nhiều nhìn ra đối phương không phải là tu sĩ khổ tu vô tình lạnh lùng.
"Mộc đạo hữu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng."
Thẩm Bình không có ý định tiếp tục lòng vòng.
Mộc Cấm cắn môi do dự vài cái, vẫn nói, "Tiểu nữ, tiểu nữ tử muốn dùng một vài thứ trao đổi, trao đổi danh ngạch với Thẩm phù sư.”
Thẩm Bình ha hả nở nụ cười, "Ở lại phường thị, ngay cả Kim Đan Trúc Cơ cũng không biết sống chết thế nào, Mộc đạo hữu định trả giá gì để đổi mạng với tại hạ?”
Lời nói cuối cùng đã có vài phần lạnh lùng.
Sắc mặt Mộc Cấm hơi trắng bệch, móng tay ngọc của nàng nắm chặt góc váy, đường cong phía dưới hoa văn xanh biếc run rẩy, "Tiểu nữ tử vẫn là xử nữ nguyên âm.”
Thẩm Bình không lên tiếng chỉ bưng chén trà lên.
Mộc Cấm không nhúc nhích.
Nàng nhìn thẳng Thẩm Bình, "Thẩm phù sư muốn cái gì, chỉ cần có tiểu nữ tử đều sẽ cho.”
“Mộc đạo hữu vẫn nên tìm cách khác đi!”
Thẩm Bình đứng dậy rời đi.
Còn chưa đến cửa sảnh đường, bên tai hắn vang lên tiếng khẩn cầu của Mộc Cấm, "Thẩm phù sư, ta biết ngươi sẽ không bỏ lại gia quyến, ngươi chắc chắn có biện pháp rời đi, đúng không, cầu ngươi, cầu xin ngươi mang ta cùng đi!”
Thẩm Bình không để ý tới.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Cấm bao phủ một tầng tuyệt vọng, nàng tự giễu cười, "Thẩm phù sư, làm phiền rồi.”
Nói xong, nàng dùng hết sức đứng dậy.
Làn gió thơm trên người nàng xông vào mũi, chỉ là gương mặt ngọt ngào xinh đẹp kia không còn chút máu.
Đi trong sân.
Đường cong của nàng vẫn tròn trịa như trước, nhưng dường như không còn sức sống.
Vào thời khắc trưởng lão Nguyên Anh của Chân Bảo Các nói ra danh sách những người được rời đi, kết cục của những nhân viên bên ngoài các nàng đã được định trước, hoặc ở lại phường thị chờ đợi tình thế hốn loạn đến, hoặc lao thân vào biển lửa mười vạn ngọn núi lớn giống những tu sĩ kia.
Trong lòng Mộc Cấm vẫn luôn có một chút may mắn, nhưng phần may mắn này đến bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Bên trong sương phòng.
Vu Yến nhìn ngoài cửa sổ im lặng không nói.
Lạc Thanh ngồi xếp bằng ở đầu giường nhắm mắt lại.
Thẩm Bình đi đến cửa tĩnh thất, ánh sáng lơ đãng dừng lại trên bóng lưng Mộc Cấm, khóe mắt không khỏi ngẩn ra, hắn nhớ tới Trần chưởng quỹ.