Ngụy Nguyên Châu thu hồi ngọc hàm: "Nếu muốn tìm kiếm cái gì đó ở Nam Hồng, khẳng định là không thể vòng qua tay Thất Tử, cho nên mấy năm trước, coi như mối quan hệ giữa hai bên có phần mật thiết, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng không tệ, ước chừng nội tình cũng tương đương với hai tông chúng ta hợp nhất, nên đi tìm bọn họ thương lượng trước khẳng định là không sai."
Hai tông hợp nhất?
Thẩm Nghi có phần kinh ngạc khi nghe được lời này. Đây đâu chỉ là không tệ, nếu chỉ xét về phương diện này thì Bàn Sơn Tông nọ đã được coi là thế lực lớn nhất hắn từng gặp rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút hiếu kỳ.
Ánh mắt xuyên qua lớp mây mù phía trước, theo luồng lưu quang màu vàng kia nhanh chóng lao đi, mãi cho đến thời điểm tầm mắt bị một vách đá kết nối giữa thiên và địa ngăn cách. Con ngươi trong mắt Thẩm Nghi hơi co rút lại, nhìn kỹ mới phát hiện thứ nhìn giống như cây cột chống trời này lại là một ngọn núi. Nó cũng không thật sự nối liền thiên địa, chỉ vì quá mức cao, nên hơn phân nửa ngọn núi đều ở trên tầng mây.