Cũng không phải là kỳ trang dị phục gì, chỉ vì ở bên trong Tiên Tông đường đường chính chính mà đối phương lại ăn mặc giống kiểu võ phu giang hồ, với một bộ kính trang màu vàng, còn quấn cả xà cạp và bó cổ tay.
Hiển nhiên là Ngụy Nguyên Châu có kiến thức rộng hơn, gã lặng yên quét mắt nhìn đạo kim văn hình núi nơi mi tâm đại hán, sau đó lập tức chắp tay nói: "Làm phiền trưởng lão."
Nghĩa là vị đại hán với khí tức không hiển lộ trước mắt người đời này, còn có bộ dáng bình thường như thế, lại là một vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh?
"Khách khí rồi, mời mấy vị đi nghỉ ngơi một lát, ta sẽ mau chóng bẩm báo chuyện này lên Đạo Tử của tông ta." Thái độ của trưởng lão Bàn Sơn Tông hoàn toàn không bắt bẻ được chút nào, nếu nhất quyết phải soi mói bắt bẻ, thì chỉ có thể nói là ẩn sâu dưới đáy mắt của đối phương có mang theo chút ít xa cách nhàn nhạt.
Nhưng nghĩ tới thanh danh của Nam Hồng Thất Tử, ai cũng hiểu phản ứng này của đối phương cũng là bình thường.