"Ngươi từ Ngọc Sơn quận đến đây? Ta vẫn chưa từng được đi qua nơi đó." Đặng Kiến Nguyên cũng không mời rượu Thẩm Nghi, chỉ lặng lẽ ngồi tự rót tự uống, gương mặt lão càng đỏ hơn, nhưng đôi mắt lại sáng đến bất ngờ: "Khi còn trẻ không có cơ hội đi đến, lớn tuổi rồi lại không dám rời đi, rất nhiều người bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào ta, ta đi rồi bọn họ sẽ sợ hãi."
"Ngươi nói đi." Bỗng nhiên lão đầu nọ ôm lấy chum rượu, xoay người, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, hỏi một câu: "Ta còn có cơ hội đi đến đó hay không?"
"..."
Trầm Nghi trầm mặc một thoáng, hắn luôn có cảm giác, nếu đối phương sinh ra loại ý tưởng này, thì phỏng chừng Tưởng Thừa Vận kia sẽ là người đầu tiên ra tay ấn lão xuống ghế.
May mà Đặng Kiến Nguyên cũng không cho rằng mình có thể nhận được câu trả lời từ phía hắn, chỉ thấy lão khoát tay: "Thôi, ta cũng không muốn rời đi, Vĩnh An thành này rất tốt, nếu nơi đây có thể luôn luôn tốt như vậy, cũng không tệ."