Thẩm Nghi ngồi bên cạnh bồn hoa, lấy thanh hắc đao bên hông tới, đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt ve những đường hoa văn màu vàng kim trên đó.
"Đi ra ngoài làm việc, còn mang theo nhiều tiểu bối như vậy, ngươi có chiếu cố được chúng hay không?" Trên mặt Tiêu Sắc Vi của hôm nay đã không còn vẻ phong trần như hôm qua nữa, nhưng lại nhiều thêm mấy phần mỉa mai.
Lâm Nhu sợ hãi nâng tay lên nói: "Tiêu tỷ tỷ, ta chỉ đi ngang qua thôi."
Trong một gian tiểu viện, lại đồng thời hội tụ tới hai vị ngân linh tróc yêu nhân, thật sự khiến người ta không thể nào thả lỏng tâm tình được.
Nghĩ đến đây, nàng lại ghé mắt nhìn về phía Thẩm Nghi xa xa. Đều là người trẻ tuổi, thậm chí đối phương còn thiếu tư lịch hơn nàng, sao thoạt nhìn lại bình tĩnh như vậy?