"Nếu nó có cơ hội này ngươi cũng không có cơ hội trông thấy mảnh thiên địa hiện tại đâu." Diệp Văn Huyên không vui không buồn, đưa mắt nhìn lại: "Vị Trương đạo hữu vốn tự xưng là đệ tử cuối cùng của Nam Dương tông kia, cũng không dám để cho con chim phượng này đột phá đến Phản Hư cảnh."
"Còn nữa, dường như các ngươi rất thích tính toán những sai lầm mà các ngươi phạm phải lên đầu vi sư." Nói xong, nữ nhân kia bất đắc dĩ nhếch khóe môi lên, một lần nữa nhìn xuống dưới: "Hiện giờ, ngươi hãy thành thành thật thật đứng nhìn nghiệp chướng do các ngươi tạo là được..."
Đột nhiên lời nói của Diệp Văn Huyên thoáng im bặt, vì Thẩm Nghi ở phía dưới rốt cục cũng hành động rồi, chỉ thấy hắn đột nhiên đạp lên, thân hình lướt nhanh ra, năm ngón tay gắt gao nắm chặt lấy chiếc đan lô, hung hăng đập thẳng vào trán Linh Hoàng.
Ầm! Thậm chí Linh Hoàng còn không thấy rõ động tác của Thẩm Nghi, trên đầu đã bị trúng một đòn thật mạnh. Gã rơi xuống phía dưới, nhanh chóng vỗ vỗ đôi hỏa vũ, lúc này mới ổn định được thân hình đang rơi xuống. Linh Hoàng lộ ra gương mặt kinh ngạc đến khó có thể tin nổi, vội vàng đưa tay sờ vào vết máu trên trán, sau đó nổi giận nhìn về phía chân trời: "Ngươi dám đả thương bản Hoàng?!"
Đồ ăn của ta lại dám làm ta đổ máu!