Thẩm Nghi không chút do dự, lại theo sát phía sau, một lần nữa giương đôi cánh ra, bao lấy phần cổ của Huyền Phượng. Hắn dùng một tay nắm lấy cọng linh vũ màu đỏ trên trán Linh Hoàng, còn tay kia dùng sức vung cái lò luyện đan lên đập xuống, máy móc nện vào cùng một chỗ giống như không hề biết kiệt sức là gì.
Lực đạo mênh mông kia quá mức kinh khủng, ngay cả Đại Yêu có huyết mạch siêu nhiên như Huyền Phượng cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lực đạo hùng hồn như đại dương bát ngát vốn luôn hội tụ trong bóng người nhỏ bé dưới lớp áo bào đen này, thì hiện giờ, lại được rót vào cái lò đan trên tay hắn.
Thẩm Nghi vẫn chuyên tâm mà nghiêm túc gõ nát xương sọ của Linh Hoàng.
Hai đôi cánh chim vung lên rơi xuống mặt đất, tựa như hai luồng lưu quang màu vàng đỏ ầm ầm đập thẳng vào Đại Càn.