Tô Hồng Tụ chậm rãi tiến lên một bước, cả ba cửa thành lớn trên màn trời đồng thời run rẩy, dường như ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ có ánh sáng nồng đậm tỏa ra.
Ba tên đệ tử thân truyền của trưởng lão Bàn Sơn Tông đều theo bản năng lướt về phía sau mấy trượng.
Đối mặt với tình huống này, đừng nói là bọn họ, ngay cả Bạch Vu cũng trực tiếp ngậm miệng lại, không dám nói thêm nữa... Với tính cách của Tô Hồng Tụ, một khi không có tông chủ Thiên Kiếm Tông áp chế, nàng đã mở thành chính là muốn thấy máu, thậm chí còn phải phân ra sinh tử mới chịu ngừng.
Vấn đề là… bọn họ đến đây để cầu viện, dù không mời được viện trợ, cũng không đến mức mới đến đã kết xuống huyết cừu.
Nghĩ đến đây, Bạch Vu lại vô thức nhìn về phía Thẩm Nghi. Mặc dù gã vốn không biết có phải đối phương cũng không dám nói lời nào giống như mình hay không, nhưng ít ra danh tiếng tông chủ của đối phương vẫn là đường hoàng chính thức, nếu hắn tình nguyện ra mặt, có lẽ Tô Hồng Tụ sẽ nghe một câu?