Nghe xong lời này, tiểu Yêu Vương khẽ nhếch mép cười tự giễu. Chỉ thấy nó tùy ý đứng dậy nhưng động tác đơn giản này lại khiến cho mảnh núi rừng đại địa rung động theo quy luật. Đại đao màu bạc như thác nước bị bàn tay của nó nắm chặt lấy: "Đây chính là nguyên nhân vì sao bổn vương không đợi cho đến khi mình chính thức đột phá mới tới tìm ngươi. Bị xem thường như vậy, thật sự khiến bổn vương trắng đêm khó ngủ."
Khương Thu Lan căn bản không để ý đến ý tứ của nó, thân ở bên trong Huyền Băng Ngọc Long, nàng lại bình tĩnh quay đầu nhìn về phía thanh niên kia: "Một nén nhang, ngươi làm được không?"
Thẩm Nghi nhướng mày, chăm chú nhìn vào Bạch Lộc đang đi về phía mình, thản nhiên nói: "Hẳn là... Không có vấn đề gì."
Ban đầu, mục tiêu hắn muốn đánh chết là Sơn Quân, bây giờ lại đổi thành một con Bạch Lộc Bão Đan cảnh, tuy có chút áp lực, nhưng còn chưa tới mức khiến hắn sợ hãi.
Lời còn chưa dứt, thân hình thanh niên kia đã dung nhập vào bóng đêm, hóa thành một cơn gió mát lao về phía xa trong nháy mắt. Mãi cho đến khi nhìn thấy một màn này, vẻ mặt vốn tùy ý của Bạch Lộc cũng nhiều thêm vài phần nghiêm túc.