Người đang đứng gần lão gia tử Trần Càn Khôn nhất cũng không phải là Thiên Tướng, mà là một người trẻ tuổi có dáng người rắn chắc cường tráng, ăn mặc như một vị giáo úy tam văn.
"Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian, ai ngờ vừa đi ra ngoài lại phải đối mặt với công cuộc tọa trấn Giao tộc Bão Đan cảnh, có phải là trong lòng ngươi đang có chút phiền lòng vì lão phu hay không?" Trần Càn Khôn âm thầm cười trộm nói.
"Không có, ta chỉ cảm thấy mình chẳng mang đến một chút tác dụng nào, trong lòng có chút áy náy mà thôi." Phương Hằng chậm rãi siết chặt bàn tay nói.
"Ngươi còn trẻ, là do đám lão già chúng ta vô dụng, không tranh thủ đủ thời gian cho các ngươi." Trần Càn Khôn có chút thổn thức nói.
Đây là sự thật, vì khi lão còn trẻ, tu vi cảnh giới cũng không bằng đám tiểu tử này.