Nhóm Thiên Tướng tùy tùng đều lộ vẻ nghiêm túc, chỉnh tề lùi về phía sau một bước, lại lập tức quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền đặt lên đỉnh đầu, đồng thanh hét lớn: "Tham kiến Trấn Ma đại tướng!"
Thanh âm như chuông lớn, vang vọng thật lâu ở phía chân trời!
"Hít!"
Đã bao giờ Trần Tể được trông thấy cảnh tượng hoành tránh như thế đâu, bởi vậy vừa được chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng đã có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, cả người nhảy dựng lên, vội vàng chạy qua bên cạnh.
Thẩm Nghi nuốt một gắp mì cuối cùng, buông bát canh xuống.