"Nhưng mà chậm quá." Trương Tuyên Ngạn lắc lắc đầu, khóe môi lại nhếch lên, để lộ ra một tia hàn ý.
Nhưng có vẻ như xuất phát điểm của luồng hàn ý này vốn không phải tới từ cái chết của đệ tử, mà vì vừa rồi, suýt chút nữa gã đã bị một con yêu ma lừa gạt.
"Yêu ma chính là yêu ma, bảo địa linh tú như thế lại bị các ngươi chiếm đoạt, đúng là phí phạm của trời."
"..."
Thẩm Nghi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.