Nhìn tên phàm nhân kia rút đao về phía Yêu Vương, Diệp Văn Huyên thoáng trầm mặc một lát, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác vô cùng quái dị, có phải bản thân ở trong núi quá lâu rồi, đã trở nên xa lạ đối với thế đạo hiện nay?
Bởi đại khái là đối phương chỉ cần một hơi thở cũng có thể khiến tên tiểu sai dịch này hóa thành tro bụi rồi…
Đúng như nàng nghĩ, bỗng nhiên con hung thú có thân hình khổng lồ kia chợt phát ra một tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Rống! Yêu phong tanh hôi hung hăng ngang ngược quét vào trong thành.
Đứng trước tình cảnh này, tiểu sai dịch kia sợ tới mức vội vàng ném đao, dùng hai tay che kín lỗ tai lại, nhưng cũng không có hồn phi phách tán như trong tưởng tượng, chỉ vì có quầng sáng như ẩn như hiện trực tiếp ngăn chặn âm thanh nọ ở bên ngoài huyện thành rồi.