Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Thẩm Nghi tắt giao diện, Tử Kim Đan Lô trước mắt cũng rơi từ trên không trung vào lòng bàn tay. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp một bóng hình xinh đẹp xa lạ mặc áo bào màu trắng.
Chậc...
Đã quen với kiện pháp bào lúc trước, nên rất lâu rồi Thẩm Nghi đã không được trải nghiệm cảm giác bị người ta lặng lẽ đi đến sau lưng mà bản thân còn chưa thể phát hiện ra.
Thân thể dưới chiếc áo bào đen lập tức trở nên căng thẳng, nhưng không lập tức làm ra phản ứng. Bởi mặc dù không có pháp y thì hắn vẫn là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, nghĩa là trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất một người đủ khả năng làm được điều đó ở trước mặt hắn.
"Ta thực sự không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm được đến mức này." Diệp Văn Huyên không có lãng phí miệng lưỡi đi giới thiệu chính mình, bởi đã đến cấp độ này rồi, có đôi khi chỉ cần một cử động, bọn họ cũng có thể suy đoán ra thân phận của đối phương. Nàng đi đến bên cạnh Thẩm Nghi, yên lặng nhìn chằm chằm về phía chân trời.