Cả người hắn xuyên qua ngưu yêu, đạp xuống huyết lôi, trực tiếp bỏ Yêu Đan trên tay vào trong nhẫn, bộ áo màu đen được may từ một loại vải vóc bình thường trên người đã bị máu nhuộm đẫm, nhưng rất nhanh màu máu trên tầng da trắng nõn kia đã bị kim diễm đốt đi.
Kim diễm lóe lên trên mi tâm của hắn, Thẩm Nghi hờ hững ngoái đầu nhìn lại, chuyển ánh mắt nhìn về phía ba con yêu ma khác.
Mãi tới tận giờ phút này, thân thể lão Ngưu kia mới ầm ầm rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” trầm đục.
"..."
"Ngưu huynh." Linh Vân Thượng Nhân mở to hai mắt nhìn qua, nó hoàn toàn không ngờ được, chỉ trong vòng một - hai câu nói, mà bản thân đã thiếu đi một vị huynh đệ thân thiết rồi. Nó thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lại thấy lão cẩu kia liên tục vung trảo, dựa vào thân thể gầy yếu của mình lại gắt gao trấn áp con cóc kia dưới đất, có cảm giác nó muốn dùng cặp vuốt chó kia, tươi sống lăng trì đối phương thành một bộ bạch cốt mới chịu ngừng.