Bởi cả Thối Thể Pháp lẫn Linh Khu Pháp đều không cần động não, vốn dĩ chúng nên là loại công pháp tiêu tốn nhiều thời gian nhất mới đúng.
Ví dụ như tu sĩ Phản Hư bình thường. Nếu bọn họ đặt tâm tư lên cuốn Thiên Hoàng Bất Diệt Chân này thì trải qua khoảng thời gian từ ba đến năm vạn năm, hẳn là thọ nguyên của bọn họ đã trở nên khô kiệt gần hết rồi, mà hạn mức cao nhất cũng chỉ là Phản Hư tầng bốn.
Nói vậy cũng đủ hiểu, môn công pháp này chỉ có thể biến thành một sự lựa chọn bất đắc dĩ dành cho những tu sĩ có tư chất bình thường và không còn hy vọng đột phá kia.
Nhưng đối với hắn, môn công pháp này lại biến thành phương án lựa chọn tối ưu vì nó tiết kiệm thời gian nhất.
"Thôi, hẳn là không chênh lệch quá nhiều rồi."