"Đương nhiên là nên kiềm chế rồi, không thu được thì đi bế quan để cho bản thân bình tĩnh lại một chút, coi như không có chuyện Nam Dương Bảo Địa kia là xong." Trì Dương trưởng lão vốn không cần nghe những thanh âm truyền đến từ trong Đạo Bài, cũng có thể rõ ràng phỏng đoán được tâm tư của đám đồng đạo này, dù sao thì nhóm người bọn họ cũng gặp phải cùng một khốn cảnh như nhau.
"Vậy đám người còn lại thì sao?" Liễu Thế Khiêm mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Còn lại..." Sắc mặt Trì Dương trưởng lão thoáng ngưng lại, rồi cũng nhanh chóng trầm thấp xuống: "Bí quá hoá liều, liều mạng đánh cược một lần?"
Nói thật, không phải mỗi tu sĩ đều có thể làm đến trình độ tâm như giếng cổ không gợn sóng, đặc biệt là những vị thiên kiêu đã từng được trải nghiệm qua cảm giác được vạn người kính người. Thêm nữa, ai trong nhóm bọn họ không phải kẻ từng lấy mạng mình ra để tranh thủ một cơ hội leo lên Bạch Ngọc Kinh?
Lại liều thêm một lần nữa... Hình như cũng không tính là gì.