Lời này vừa nói ra, Tô Ngữ Thường lập tức lộ vẻ mặt khó xử, mặc dù nơi đó cách chỗ này không xa nhưng chuyện của tỷ tỷ vẫn quan trọng hơn. Nàng lắc đầu nói: "Để lần sau đi, ta sẽ nhanh chóng đưa ngươi ra ngoài, ta cam đoan đó."
"Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng tự làm khó chính mình, bây giờ ngươi còn là một người mang tội, cứ lo cho mình trước đã, ta không vội đâu." Huyền Phượng đùa một câu, lại vươn tay chọc vào trán Tô Ngữ Thường như quở mắng.
"..."
Tô Ngữ Thường cảm nhận được chút lạnh lẽo trên trán, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đối phương nói không sai, chỉ dựa vào chuyện nàng từng làm lúc trước ở Huyền Nhạc thành, thì chờ sau khi tỷ tỷ nuốt Kiếm Quả bế quan, những trưởng lão kia sẽ không dung túng cho nàng, càng đừng đề cập đến chuyện mang Huyền Phượng xuất tông.