"Dù sao ta cũng không đánh lại Thiên Kiếm Tông, mà hai tỷ muội các ngươi lại là thiệt hại lớn nhất ta có khả năng mang đến cho Thiên Kiếm Tông. Thật ra vẫn còn một người khác cũng phải chết, nhưng vận khí của hắn không tệ, thời gian không đủ, đành phải giữ lại cái mạng của hắn, chờ ta trở về trong tộc lại nói sau."
Đến đây, rốt cục Huyền Phượng của phá vỡ đạo cấm chế phía trên ngọc giản.
Tô Ngữ Thường biết sau khi tin tức này được truyền tới chỗ tỷ tỷ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Thu cảnh tượng này vào đáy mắt, cuối cùng nàng cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Thật ra trong quá trình nói chuyện lúc trước, nàng vẫn luôn thử dùng linh khí còn lại trong cơ thể mình để trùng kích ngũ tạng Đạo Anh, nhưng ngay cả hành động tự vẫn đó cũng bị tấm phù lục kia áp chế. Bây giờ nàng còn có thể duy trì trạng thái tỉnh táo, là bởi vì không hiểu sao trên đầu gối lại bị bỏng, khiến tâm thần của nàng như muốn nứt ra.
Gần như đồng thời, bên tai Huyền Phượng lại vang lên giọng nói đầy vẻ ảo não của một thanh niên: "Người ngươi vừa nói đến sẽ không phải là ta đấy chứ?"