"Không cần đa lễ." Thẩm Nghi không quá thích những lời khách sáo này, bởi phần lớn những lần hắn và Thanh Nguyệt tông lui tới đều có quan hệ với Liễu trưởng lão kia. Bây giờ có một vị trưởng lão lạ mặt đi tới, thì hẳn là Liễu trưởng lão bên kia không tiện thoát thân thôi.
"Đây là thư Liễu Thế Khiêm gửi cho Thẩm tông chủ, kính xin ngài xem qua." Trì Dương trưởng lão đứng thẳng người, cũng không tiếp tục nói nhảm nữa, dù sao ông ấy cũng là trưởng lão Bạch Ngọc Kinh, để ông ấy đi nịnh nọt một tu sĩ Phản Hư trẻ tuổi như vậy, đúng là không làm được thật.
Huống hồ, sau khi đối phương xem xong thư, hẳn là cũng không còn tâm tư đâu mà hàn huyên với ông ấy nữa.
Đơn giản là đối với Thẩm tông chủ, hẳn là một kẻ địch có thể khiến Liễu Thế Khiêm cảm thấy đau đầu không thôi, cũng đủ để làm hắn ăn ngủ không yên rồi.
Nhưng Trì Dương trưởng lão lại không hề trông thấy cảnh giác như dự liệu trên gương mặt của Thẩm tông chủ.