Trong hàng ngũ Đạo Tử, những người còn lại vẫn chưa có hành động.
Tô Hồng Tụ như đoán được điều gì, cũng hờ hững đảo mắt nhìn qua, một tiếng thở dài vừa lướt qua trong lòng nàng, đúng là trực giác của nàng vẫn luôn chính xác như vậy.
Lưu Hưng Sơn không có ý hủy đi lá thư nọ, bởi vì chỉ cần gã động một ngón tay vào vật kia, cũng không khác gì đã nhận tội tử hình và hôm nay tuyệt đối không còn sống mà ra khỏi nơi đây nữa.
Kha lão tứ! Tên phế vật vô dụng này!
Rõ ràng đã lấy được tin tức chi tiết rõ ràng như vậy mà vẫn không thể đối phó được một tu sĩ Phản Hư cảnh, thậm chí ngay cả lá thư làm tin cũng bị người nọ đoạt đi.