Bọn hắn tình nguyện Đồng Hân sẽ không lại tỉnh lại, không cần đi Bái Nguyệt tộc chịu cái khuất nhục kia! Vốn là Tần Mệnh lừa gạt, lại là hải tộc ghét bỏ, còn không có khôi phục từ trong sụp đổ, ngay sau đó lại phải gả cho người khác làm thiếp, tôn nghiêm của nàng bị người khác ném xuống đất đạp vỡ. Đổi thành người bình thường, đều chịu không được loại khuất nhục này, huống chi là Đồng Hân cao quý.
Đã nhiều năm như vậy, Đồng Hân lần đầu tiên động tâm, nhưng lấy được lại là ác mộng, ngay cả bọn hắn đều muốn ai oán trời xanh bất công, đối với nàng quá tàn nhẫn.
- Tộc trưởng biết không?
- Tộc trưởng tự mình đến qua rồi, dặn dò không quản một giá lớn cứu tỉnh Đồng Hân.
Tại tình, Đồng Hân là nữ nhi tộc trưởng, tộc trưởng đương nhiên phải cứu nàng. Tại đại cục, Đồng Hân phải thức tỉnh, nếu không không có cách nào bàn giao cho Bái Nguyệt tộc. Nhưng, Đồng Hân tự sát, đối với mỗi người trong Tử Viêm Tộc đều là trào phúng, là tiểu thư bọn hắn sống sờ sờ bức tử, là sự bất lực của bọn hắn, để cho tiểu thư đi lên tuyệt lộ. Tử Viêm Tộc cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, ngạo cư đám mây, nhìn xuống chúng sinh, nhưng còn bây giờ thì sao? Quay mắt về phía Lục Đại hải tộc vô tình trấn áp, bọn hắn ngoại trừ chịu đựng, thật sự không có biện pháp khác nữa rồi.