Tô Long vừa đi ra ngoài, vừa lải nhải: “Muốn ăn cái gì? Nơi này quá lớn, đến phòng bếp cũng đi mất một lúc, quá phiền toái! Ta thích căn nhà nhỏ của chúng ta ở Nam Nguyên hơn, đáng tiếc, lúc trước trở về, Nam Nguyên đã bị san phẳng!”
Tô Vũ đi theo y, vui vẻ tiếp lời: “Không phải đang trùng kiến rồi sao?”
“Ừ, nhưng dù vậy cũng không còn hương vị khi xưa nữa! Nhà ở không quan trọng, quan trọng là người, cũng không biết hàng xóm đã chết bao nhiêu?”
Tô Long lắc đầu: “Hy vọng không chết nhiều, người quen vài thập niên rồi, thiếu ai cũng cảm thấy không được tự nhiên.”
Tô Vũ cười nói: “Chắc không sao đâu, ta đã tham gia trận đại chiến đó, láng giềng cũ đi cả rồi, sau đó Đại Hạ phủ cũng dàn xếp, ta cảm thấy không có vấn đề gì.”