TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 108: Một Lát Nhàn Nhã

Dietlinde rất nhanh liền đi ra, Ike lễ phép bày tỏ yêu cầu của mình là một loại thuốc chữa thương.

- Ở đây ta có một lọ thuốc chữa bệnh. Vì Ryan đưa ngươi đến đây, nên giá một lọ là 85 đồng vàng.

Dietlinde gật đầu:

- Ngươi muốn trả bằng đồng vàng Dinar vàng hay đồng vàng Marks? Hoặc là kim Crans?

Đồng vàng Dinar là đồng tiền vàng do Vương quốc Nord đúc, đồng vàng Marks là đồng tiền vàng của đế quốc, và kim Crans là đồng tiền vàng của Britany. Tỷ giá hối đoái của ba đồng vàng về cơ bản là giống nhau, 1:1, và sẽ chỉ dao động trong thời kỳ chiến tranh.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Ike vẫn rất ngạc nhiên khi nghe đến giá 85 đồng vàng, đầu tiên Kỵ Sĩ lang thang lấy ra một chiếc túi, sau khi Dietlinde cầm lấy, cân nhắc một lúc rồi lắc đầu:

- Không đủ, quá ít, nhiều nhất chỉ có bốn mươi đồng vàng.

- Ta có thể trả góp số tiền còn lại được không?

Ike ngập ngừng hỏi.

- Có thể, ngươi cần phải có người bảo lãnh hoặc tài sản thế chấp.

Dietlinde gật đầu, tín dụng không phải là chuyện hiếm, đôi khi các quý tộc lớn sẽ cấp tín dụng cho Gloria, điều này thể hiện nguồn tài chính của Nghị hội Nữ Thi Pháp Giả.

- Ngươi cảm thấy tài sản thế chấp này có được không?

Ike lấy ra mấy đồng vàng từ trong túi.

Đồng tiền vàng này không phải là Thần Chỉ Kim Tệ, cũng không phải đồng tiền vàng của đế quốc bình thường, một mặt của đồng tiền vàng này được khắc hình lá phong, mặt còn lại khắc hình đầu của một yêu tinh, kích thước của đồng tiền vàng này rất lớn. lớn hơn đồng tiền vàng của con người.

- Cao đẳng Tinh Linh?!

Dietlinde khó hiểu hét lên:

- Ngươi lấy được nó từ đâu?

- Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là cái này có thể thế chấp được không?

Rõ ràng Ike không muốn nói rõ hơn về vấn đề này.

- Đương nhiên! Số tiền này không cần thế chấp đâu, ngươi có thể trực tiếp giao dịch với ta.

Dietlinde không còn lo lắng Ike không trả nổi, một đồng vàng Cao đẳng Tinh Linh có thể đổi lấy hai mươi lăm đồng vàng Marks ở đế quốc ở nơi giao dịch.

Ryan thầm nghĩ rằng có thể số tiền này có lai lịch bất chính, nhưng nó không liên quan gì đến hắn, Dietlinde và Ike đã hoàn thành giao dịch thành công, hắn cầm lấy lọ thuốc chữa bệnh rồi vội vàng rời đi.

- Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc. Alf, ngươi tìm một chỗ ngồi đi~lát nữa chúng ta cùng ăn cơm nhé. Ta muốn nói chuyện vui vẻ với ngươi về những chuyện gần đây.

Ryan tìm một chỗ ngồi xuống, ý hắn là giữ Alfred ở lại ăn cùng nhau, nhưng Thánh Võ Sĩ lập tức cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm của nữ Thuật Sĩ, nên nhanh chóng rời đi:

- Không, ta muốn quay lại đại sảnh dùng bữa cùng các huynh đệ.

Nói xong, Alfred nhanh chóng bỏ đi.

- ...Giống như có thứ gì đó đang nướng mông hắn vậy.

Thấy người bạn thuở nhỏ chạy rất nhanh, Ryan thản nhiên phàn nàn, rồi chuyển sự chú ý sang căn phòng của Teresa.

Căn phòng này trang trí thực sự rất xa hoa, thảm dày, bình phong lớn và các loại đồ nội thất bằng gỗ, còn có ghế sofa mềm mại, hoa văn đẹp mắt, trên đèn chùm pha lê có rất nhiều ngọn nến dày đặc đặt trên đèn chùm pha lê để chiếu sáng căn phòng, thảm trang trí và những bức tranh sơn dầu trang trí trên tường, nhìn thấy Alfred đi ra ngoài, Teresa kéo chiếc chăn quấn quanh chân ra, nới lỏng chiếc cổ áo vốn đã chật cứng một chút, khoanh tay trước ngực:

- Ryan?

- Sao vậy?

Ryan vẫn đang nhìn phong cảnh xung quanh, căn phòng của hắn không quá xa hoa như thế này, nhưng Bạch Lang Kỵ Sĩ cũng không để ý đến điều này.

Teresa nhấc chân lên, dùng mũi chân móc đôi giày cao gót, đôi giày cao gót đen lủng lẳng trên đôi chân đen xinh đẹp của người phụ nữ:

- Ryan, sau này ngươi hãy nhớ nhé, ta mời ngươi qua, nếu không có gì đặc biệt thì ta chỉ yêu cầu một mình ngươi thôi, xin đừng mang những người không liên quan đến đây, được chứ? Không phải là ta không thích bạn bè của ngươi, nhưng ngươi biết đấy, những Thi Pháp Giả như chúng ta rất khó giao tiếp với những Thánh Võ Sĩ này.

- Được rồi được rồi, ta hiểu rồi. Thân thể ngươi không cảm thấy khó chịu à?

Ryan tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Teresa.

- Ừm, Dietlinde tỷ tỷ đã chuẩn bị cho ta một ít thuốc, sau đó ta nghỉ ngơi một ngày, đã không sao rồi.

Nhìn thấy người đàn ông quan tâm đến mình, trong lòng nữ Thuật Sĩ cảm thấy ấm áp, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:

- Ngược lại là ngươi, ngươi bị thương nặng, có muốn Dietlinde tỷ tỷ xem qua không?

Sau khi Dietlinde cất số tiền vàng đi, nàng ngồi đối diện với hai người và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

- Không sao đâu, nó gần như đã lành rồi, ngủ một đêm là sẽ ổn thôi.

Ryan lắc đầu.

- Mới có hai ngày mà thôi? Thế mà vết thương của ngươi gần như đã lành rồi? Ngươi có phải là quái vật không?

Teresa mở miệng, và khá ngạc nhiên:

- Ta chưa nghe nói rằng các Bạch Lang Kỵ Sĩ khác có khả năng như ngươi.

- Những Bạch Lang Kỵ Sĩ khác có thể một mình đánh bại được Bốn Tay Ngưu Ma không?

Ryan ôm đầu dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, để cơ thể chìm vào chiếc ghế sofa:

- Thật không ngờ lại gặp được Alfred ở đây. Lần cuối cùng ta gặp được Alfred là ba năm trước, ba năm sau hắn cũng trở thành một Thánh Võ Sĩ có thể chịu trách nhiệm một mình. Ta vẫn còn nhớ cảnh hắn bị sổ mũi xấu hổ thổ lộ tình yêu của mình với hầu gái trưởng thành của nhà lãnh chúa Stone bên cạnh khi còn nhỏ.

Alfred đang ăn ở tầng dưới hắt hơi.

- Ha ha ha ha ha!

Hai nữ nghị viên Glora cười lớn.

- Nhân tiện, thị trấn này có thể ra biển được không?

Nói đùa một lúc, Ryan nhanh chóng bắt tay vào công việc.

- Có thể, mặc dù cảng ở đây cũng bị ảnh hưởng bởi chiến tranh và hải quái, số lượng tàu ra khơi đã giảm đi. Tuy nhiên, lãnh chúa Albert-Baker vẫn chưa cấm ra khơi. Chuyến tàu chở khách tiếp theo đến Marienburg sẽ khởi hành trong năm giờ nữa, mấy ngày nay ta đã đặt vé cho ngươi rồi.

Teresa lấy ra hai tấm vé từ phía sau ra đưa cho Ryan:

- Có muốn lấy không?

Hai tấm vé mang theo mùi hương hoa oải hương, Ryan xua tay:

- Cứ giữ đi, nhớ kỹ là được.

Trò chuyện một lúc, câu chuyện hài hước của Ryan khiến hai nữ nghị viên Gloria cười liên tục, thời gian trôi qua rất nhanh, Teresa thỉnh thoảng quay lại nhìn Ryan, với vẻ mặt đỏ bừng không tự nhiên, tất cả những điều này đều bị Dietlinde chú ý nhắm mắt lại.

Tuổi trẻ thật tuyệt vời mà~

Một lúc sau, khi trăng lên cao, chuông trong phòng vang lên và bữa tối đã sẵn sàng trong quán trọ.

- Bữa tối hôm nay có thịt lợn nướng, lươn nướng, bánh mì bơ, cá hun khói, táo và lê nướng, bơ hầm và một món canh đặc làm từ củ cải và ngô.

Sau khi một bàn lớn bày đầy đồ ăn được dọn ra, nữ Thuật Sĩ trở nên kích động. Nàng kiêu hãnh lấy thêm đồ trong phòng ra:

- Ở đây ta cũng có phô mai, mật ong và mứt. Nếu Ryan ngươi thích loại kia, thì tự dùng nhé.

- Trời ạ, cái này gần như là bữa tối của một vị vua vậy.

Ryan phàn nàn, ai cũng biết rằng các nữ Thuật Sĩ của nghị hội Gloria theo đuổi một môi trường sống chất lượng cao, nhưng chỉ sau khi tận mắt trải nghiệm mới có thể đánh giá cao sự xa hoa của nó.

Như thể đó là một phần thưởng đặc biệt và một sự chiêu đãi đặc biệt chỉ dành cho hắn, Teresa đích thân dùng dao kéo bằng bạc để cắt bánh mì cho hắn, sau đó phết mứt lên đó và đưa cho Ryan.

Sau bữa tối thoải mái, Ryan đã có một bữa ăn no nê và một bữa tiệc mãn nhãn.

Ăn xong, Ryan đứng lên:

- Vậy...

- Ngươi muốn bỏ chạy sau khi ăn hết à?

Thật bất ngờ, Teresa đã không khách khi mà ngăn hắn lại.

- …Lời này của ngươi hình như còn có nghĩa khác.

Ryan lúng túng dừng lại:

- Còn có chuyện gì nữa à?

Bạch Lang Kỵ Sĩ luôn cảm thấy hơi khó chịu khi ở cùng với hai nữ Nghị viên Gloria.

- Ngồi xuống, ta muốn nói chuyện với ngươi.

Teresa ra hiệu cho người đàn ông ngồi xuống:

- Buổi tối mùa này không có việc gì làm, sao ngươi cứ luôn vội vàng về nghỉ ngơi thế?

Ryan đành bất đắc dĩ ngồi lại trên ghế sô pha, Dietlinde biểu thị các ngươi có thể nói chuyện, ta còn muốn làm thuốc, sau đó học viện phái nữ Vu cấp tốc rời khỏi phòng.

Hai người là những người duy nhất còn lại trong phòng.

- Ryan?

- Ừm?

- Ngươi nói xem, nhiệm vụ truy đuổi của chúng ta là thành công hay thất bại?

Nữ Thuật Sĩ ngồi cạnh hắn, với hai chiếc chân dài mang tất màu đen đung đưa trước mắt Ryan.

- Ta không muốn làm phiền tâm trạng vui vẻ của ngươi, nhưng... cho đến nay chúng ta vẫn thất bại, thất bại hoàn toàn rồi.

Ryan lắc đầu cười khổ, từ khi nhận được tiền thưởng đến giờ hắn thật sự chưa làm được gì cả, có thể xem như hắn đã giết Mạt Nhật Công Ngưu là một nhiệm vụ, nhưng đó không phải là nhiệm vụ nghiêm túc.

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta xác thực không thành công, Ryan, ngươi không để ý sao? Ta và ngươi không hề hợp tác, trong chiến đấu, chúng ta luôn là tự mình chiến đấu, ngươi đánh của ngươi, ta đánh của ta.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Teresa nhìn Ryan qua cặp kính hình con bướm gọng đen:

- Phải không?

- Chính là vậy. Giữa chúng ta không có ăn ý ngầm.

Ryan không thể không thừa nhận điểm này.

Hiện thực không phải là một trò chơi, không có loại phán định là quân bạn hay quân thù, pháp thuật của Thi Pháp Giả thường là vũ khí hủy diệt hàng loạt. Ryan là một chiến binh cận chiến, thật sự không dễ dàng để có thể hợp tác với Teresa.

Teresa nói:

- Vậy chúng ta nên hành động cùng nhau nhiều hơn. Đúng không, có vẻ ngươi luôn thích ở một mình và làm việc một mình, điều này làm sao có thể giúp chúng ta trau dồi sự ăn ý ngầm chứ?

Lời nói của nữ Thuật Sĩ rất hợp lý và thuyết phục.

- Được rồi.

Dịch: Mộc

Biên: Khangaca