TRUYỆN FULL

[Dịch] Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 120: Ta chỉ mong gia đình nhỏ đoàn tụ

Người dịch: Duy Cường

Thanh âm của hắn rất bình thản, nhưng ai cũng nghe ra bên trong mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, quanh quẩn giữa tiếng ồn ào do sơn môn sụp đổ tạo thành.

Bụi bặm tràn ngập trong không khí.

Nhiếp Trường Khanh chậm rãi bước đi, đao mổ heo yên tĩnh bồng bềnh bên người của hắn.

Gió núi thổi qua, làm bạch y cùng với tóc đen nhẹ nhàng bay bổng, sắc mặt hắn bình thản như đang đi dạo giữa chốn không người.

Ở xa xa, một vị tiểu đạo đồng mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, thất kinh hướng về bên trong đạo quan bỏ chạy.

Nhiếp Trường Khanh cũng không ra tay đối với hắn, chỉ yên tĩnh đưa mắt nhìn ra xa, những tia nắng xé rách tầng mây, từ trên bầu trời rơi xuống, ánh vàng lấp lánh, làm sáng lên những bậc cầu thang cổ xưa, tang thương của Đạo tông.

Bước chân của Nhiếp Trường Khanh không có chút nào ngừng lại, cho tới khi, đến trước một đền thờ bằng đá có khắc ba chữ Chỉ Tâm quan.

Phía sau đền thờ, là nơi mà đệ tử Đạo tông luyện võ hằng ngày, một mảnh sân cực kỳ rộng rãi, từ nơi này không ít võ giả truyền kỳ đã sinh ra.

Ngày xưa, Nhiếp Trường Khanh cũng từng đổ không biết bao nhiêu mồ hôi ở nơi này.

Nhiếp Trường Khanh đi từng bước một vào trong đó.

Trên sân, đã có mấy trăm đạo sĩ yên tĩnh ngồi xếp bằng tự bao giờ.

Bọn hắn yên vị trên những phiến đá xanh, hoặc dưới tán của những cây tùng, cây bách, hoặc trong những góc khuất, tất cả đều đang kín đáo quan sát lấy Nhiếp Trường Khanh.

Có người đối với Nhiếp Trường Khanh tỏ ra vẻ khinh thường.

Cũng có người khi nhìn về phía hắn, trên gương mặt hiện ra cảm xúc rất phức tạp.

Đệ tử Đạo tông không xa lạ gì với Nhiếp Trường Khanh, dù sao, sự kiện năm đó, đối Đạo tông sinh ra ảnh hưởng rất mãnh liệt, là một trong số ít sự kiện có thể sánh ngang với sự kiện của Lý Tam Tuế ngày xưa.

"Hắn vậy mà dám trở về.."

"Hàn Liên Tiếu có phải đã chết trong tay của hắn..."

"Hạng người lòng dạ độc ác như thế, năm đó nên một kiếm giết chết."

"Làm ra chuyện cẩu thả như thế, còn dám trắng trợn trở lại Đạo tông, thật là không biết xấu hổ!"....

Từng vị đạo sĩ nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, cười lạnh không dứt, ngữ khí hoặc là ghen ghét, hoặc là lạnh lùng vang lên liên tục.

Dưới một gốc thương tùng già nua, một lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh lão đạo, còn có mấy vị đạo nhân cao tuổi, có người thần sắc đạm mạc không quan tâm, có người gương mặt lạnh lẽo, có trợn mắt...

Nhìn thẳng vào Nhiếp Trường Khanh.

Trên sân rộng, bỗng nhiên bầu không khí trở nên yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Chỉ còn lại tiếng bước chân trầm ổn của Nhiếp Trường Khanh đang vang lên, quanh quẩn trên sân.

"Chư vị, đã lâu không gặp."

Nhiếp Trường Khanh dừng lại một chút, âm thanh thản nhiên từ từ vang lên.

Không có người trả lời hắn.

Lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng dưới gốc thương tùng mở mắt ra, ánh mắt rơi trên thân của Nhiếp Trường Khanh.

Bỗng nhiên hắn bật cười.

Sau đó, từ trong tay áo rộng lấy ra một phong thư, xé thành từng mảnh nhỏ ném ra ngoài, một luồng kình lực quấn quanh trên đó, làm cho những mảnh giấy vụn mỏng manh, nhanh như tia chớp bắn về hướng Nhiếp Trường Khanh.

Nhiếp Trường Khanh vươn tay ra, nhẹ nhàng đón lấy.

Nhìn xem phong thư bản thân viết cho thê tử bị xé thành từng mảnh, bờ môi râu ria xồm xoàm của Nhiếp Trường Khanh hơi ngập ngừng một chút, cuối cùng, biến thành một tiếng thở dài.

Quả nhiên, cuối cùng vẫn là công tử nói đúng.

Muốn nói đạo lý, trước tiên phải đem những người này đánh phục.

Dựa theo tính tình của công tử.

Thu phục, đạo lý...đánh ngã trước, sau đó rất dễ nói chuyện.

...

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên bỗng nhiên cảm giác mũi dường như có chút ngứa, phảng phất sau lưng có người đang nhắc tới hắn.

Vuốt vuốt mũi, Lục Phiên cầm chén rượu bằng đồng xanh lên, uống một hớp, mùi rượu cay đắng tràn vào khoang miệng, quanh quẩn trong cổ họng một lúc lâu, sau đó mới tiêu tan.

"Tiểu Nghê, gọi Ngưng Chiêu đi lên."

Lục Phiên nói.

"Vâng."

Trong miệng Nghê Ngọc còn ngậm một viên đan dược, ấp úng nói, sau đó thân hình của nàng như một cơn gió, chạy xuống lầu.

Ánh mắt Lục Phiên rơi vào trên linh áp kỳ bàn, muốn xem một chút cảnh tượng bên trong bí cảnh.

Trên không trung của Bắc Lạc hồ, mặt trời thoát ra khỏi tầng mây dày đặc, ánh sáng rơi xuống trên mặt đất, giống như bầu trời được giăng lên một tấm màn che màu vàng.

Bỗng nhiên, tựa như nghĩ tới điều gì.

Tinh thần của Lục Phiên khẽ động, hình ảnh trước mắt lập tức biến hóa.

Vượt qua một khoảng cách xa xôi, rơi vào một đỉnh núi nguy nga hiểm trở.

Trên núi có một tòa đạo quan, trước đạo quan có đạo sĩ.

"Lão Nhiếp... Đã lên Đạo tông."

Lục Phiên cười một tiếng, sau đó uống một ngụm rượu.

Rất nhanh, thân ảnh của Ngưng Chiêu trong tà váy trắng thoăn thoắt tiến lại trước người của Lục Phiên, khẽ khom người.

"Công tử..."

Lục Phiên một bên quan sát tình hình trên Đạo tông, một bên nói với Ngưng Chiêu: "Vào Long Môn bí cảnh đi một chút, tranh thủ đột phá đến Thể Tàng, lần này nếu không đột phá đến Thể Tàng, có lẽ sẽ triệt để rơi vào phía sau của mọi người..."

Lục Phiên nói.

Ngưng Chiêu khẽ giật mình, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén cùng ngưng trọng, nàng khẽ cắn môi, kiên định nói:

"Nô tỳ nhất định không phụ kỳ vọng của công tử."

"Đi đi."

Lục Phiên khoát tay áo.

Ngưng Chiêu quay người đi xuống tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.

Nơi xa, Lữ Mộc Đối cùng Lữ Động Huyền đang pha trà cũng nghiêng đầu nhìn qua.

Bước chân của Ngưng Chiêu, thế mà trực tiếp bước lên Bắc Lạc hồ, trong hồ có vòng xoáy, một cái Long Môn đang trôi nổi trên đó.

Thật ra, Lữ Mộc Đối cũng rất tò mò, hắn rất muốn đi thăm dò một phen.

Nhưng mà, Lục Phiên chưa từng lên tiếng, hắn cũng không dám tự tiện hành động.

Cảnh Việt nhìn xem thân ảnh của Ngưng Chiêu từ từ tan biến trong Long Môn, hít sâu một hơi.

Bất chợt.

Bên tai của hắn, thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vang lên.

"Ngươi cũng đi Long Môn xông xáo đi..."

Cảnh Việt nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ.

Long Môn chính là bí cảnh do tiên nhân bố trí, bên trong có tiên duyên, nếu có thể đạt được đại tiên duyên, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên.

“Khi chạy trốn, có thể chạy nhanh hơn!"

“Đa tạ công tử!"

Sắc mặt của Cảnh Việt cực kỳ vui vẻ.

Sau đó, muốn quay người hướng về phía Long Môn bước đi.

Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, hắn lại hướng về phía Nghê Ngọc chạy tới, vẻ mặt nịnh nọt đòi hỏi Tụ Khí đan.

Lần này Nghê Ngọc cũng rất khẳng khái, cho hắn hai viên.

Trên lầu.

Lục Phiên không tiếp tục nhìn tình hình phía dưới, hắn một bên rót rượu, một bên quan sát hình ảnh trên Đạo tông.

Trong lòng của Nhiếp Trường Khanh có khúc mắc, tâm kết này đã ấp ủ năm năm.

Đối với Lục Phiên mà nói, khúc mắc là cái gì không quan trọng, quan trọng là nếu tâm kết này một ngày chưa giải, Nhiếp Trường Khanh sẽ rất khó đột phá đến cảnh giới cao hơn.

Cho nên, Lục Phiên để Nhiếp Trường Khanh đi Đạo tông, hóa giải khúc mắc.

"Đạo tông... ”

Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên, thân hình của hắn dựa vào lan can bằng gỗ sơn màu đỏ có khắc hoa văn, nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Lá thư này, ai xé?"

Thanh âm bình thản của Nhiếp Trường Khanh vang lên, quanh quẩn trong luyện võ trường rộng lớn.

"Là lão đạo xé thì sao?"

Lão đạo sĩ ngồi xếp bằng dưới gốc thương tùng, nói.

Nhiếp Trường Khanh nghe được âm thanh của hắn, liền cầm lấy chuôi của thanh đao mổ heo đang trôi lơ lửng trước người, thân đao chỉ thẳng vào lão đạo...

Đôi mắt của hắn dần dần trở nên lạnh lùng: "Không sao cả, tay nào xé, ta chém cánh tay đó của ngươi."

"Làm càn."

Lão đạo sĩ chợt giận dữ.

Hắn vỗ mạnh một chưởng vào trên gốc tùng, lá cây bị chấn động ào ào rơi xuống, tung bay đầy trời.

Đạo sĩ chung quanh cũng phẫn nộ hét lên, "Làm càn!"

Nhiếp Trường Khanh chỉ cười cười, lại không nói thêm một lời nào nữa, bước chân của hắn chậm rãi di động, hướng về phía lão đạo sĩ, đao mổ heo trong tay cũng rủ xuống.

Trên sân luyện võ, bất chợt có mấy bóng áo xanh nhoáng lên.

Sáu bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, ngăn cản trước người của Nhiếp Trường Khanh.

"Lão thập, rút đi đi, chúng ta xem như chưa có việc gì xảy ra."

Một vị đạo sĩ áo xanh, trên gương mặt biểu hiện cảm xúc phức tạp mở miệng nói.

"Lão thập, xem ở tình cảm năm đó ta với ngươi tập võ cùng nhau... Lui đi."

"Lúc này không giống ngày xưa, ngươi tuy có tiên duyên, nhưng bây giờ Đạo tông cũng có... Ngươi đấu không lại."

Vài vị đạo nhân cũng cùng mở miệng.

"Đi? Ta xem ai dám để cho hắn đi... Cự tử bế quan! Hôm nay tất cả đệ tử Đạo tông đều nghe lệnh của ta!"

Lão đạo sĩ lạnh lùng nói.

"Bắt hắn lại!"

"Đạo tông đệ tử... Bày trận!"

Lão đạo khua tay nói.

"Vâng."

Trên sân luyện võ rộng lớn, rất nhiều đạo nhân áo xanh bắt đầu cất bước di chuyển, dựa theo từng phương vị khác nhau nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Mỗi một vị đạo sĩ đều vỗ tay, khí huyết bắn ra.

Những luồng khí huyết này, dựa theo từng phương vị khác nhau, dẫn dắt kết nối, phảng phất tạo thành một luồng sức mạnh kỳ dị, giăng đầy trên luyện võ trường, tản ra khí tức làm cho người ta cực kỳ ngột ngạt.

Hả?

Trên Hồ Tâm đảo, đang ngồi trên lầu, lông mày của Lục Phiên đột nhiên nhảy lên một cái.

Cử động lần này của đệ tử Đạo tông làm cho hắn trở nên tò mò.

"Đây là... Trận pháp?"

Đây là lần đầu tiên Lục Phiên nhìn thấy trận pháp, không hổ là thế lực truyền thừa hơn nghìn năm, quả nhiên vẫn có chút thủ đoạn giữ nhà.

Mặt khác, trận pháp...

Cũng mang đến cho Lục Phiên một chút linh cảm.

Trên Đạo tông.

Mái tóc của Nhiếp Trường Khanh tung bay phần phật.

Ánh mắt nhìn thẳng vào sáu người đang ngăn cản trước mặt.

Trước kia, hắn là Đạo tông thứ mười, mà sáu người này, chính là Đạo tông thứ ba, thứ tư... Đến thứ tám.

Đạo tông thứ chín Hàn Liên Tiếu đã chết tại Bắc Lạc thành.

"Chư vị, Nhiếp Trường Khanh ta... Cùng lắm chỉ cầu gia đình đoàn tụ, vì sao như vậy cản trở?"

"Đã năm năm."

"Ta phải đón thê tử của ta về nhà."

Nhiếp Trường Khanh nói.

Đáp lại hắn là tiếng thở dài của sáu người trước mặt.

"Đừng phí lời! Lên! Bắt phản đồ này lại!"

Dưới gốc tùng, lão đạo sĩ quát lớn.

Khí huyết của rất nhiều đạo sĩ của Đạo tông hội tụ thành trận pháp, tạo ra áp lực mạnh mẽ đè xuống trên thân Nhiếp Trường Khanh, dường như muốn ép hắn phải quỳ xuống.

Oanh!

Trong phút chốc, đá vụn bay lên.

Sáu người đang chặn trước mặt Nhiếp Trường Khanh cũng giơ vũ khí trong tay lên, có đao, có thương, có cung....

Nhiếp Trường Khanh cảm giác được áp lực mạnh mẽ đang không ngừng tăng lên, chèn ép thân thể, làm cho hắn khó mà cử động.

Đạo tông quả nhiên vẫn là Đạo tông, nhưng hắn... Đã không phải Nhiếp Trường Khanh của năm năm trước.

Nhiếp Trường Khanh cầm lấy đao mổ heo.

Chầm chậm bước ra một bước.

"Tiên duyên..."

"Ta trở thành đệ tử Bạch Ngọc Kinh, chính là tiên duyên lớn nhất."

Tiếng nói của Nhiếp Trường Khanh vang lên, âm thanh quanh quẩn trong sân rộng.

Phảng phất sấm sét đang hạ xuống, nổ vang.

Y phục của Nhiếp Trường Khanh tung bay phần phật, mái tóc cũng tán loạn phía sau đầu, hai mắt sáng như đuốc.

Chỉ trong chốc lát, thân hình vốn có vẻ thư sinh của Nhiếp Trường Khanh, giống như biến thành một hung nhân tuyệt thế từ trong vực sâu bước ra.

Từng sợi linh khí màu lam nhạt quấn quanh trên cơ thể của hắn.

Linh áp... Được phóng ra!

Oanh!

Lực áp bách do đại trận của Đạo tông hình thành, bị Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng chống lại.

Trong nháy mắt, trên sân hình thành một cơn cuồng phong mãnh liệt.

Nhiếp Trường Khanh chậm rãi bước từng bước một đi tới trước mặt sáu vị đệ tử kiệt xuất của Đạo tông.

Linh áp vô hình từ trên thân thể hắn trào ra.

Làm cho thân hình của sáu vị môn đồ Đạo tông không ngừng run rẩy.

Cuối cùng...

Đạo tông thứ tám bởi vì tu vi yếu nhất, không chịu đựng nổi trước tiên, trực tiếp quỳ xuống...

Đầu gối của hắn mạnh mẽ đập trên nền đá xanh, vang lên âm thanh như trống.

Một vị đạo nhân áo xanh mang theo trường cung, cực kỳ vất vả mới có thể đem thanh cung từ trên lưng lấy xuống, cài tên, bàn tay bởi vì chống cự với linh áp mà không ngừng rung động, mũi tên nhắm ngay về hướng Nhiếp Trường Khanh.

Hắn là đạo tông thứ ba, Miêu Nhậm Vũ.

Hưu!

Mũi tên bắn ra.

Nhanh chóng xoay tròn, mang theo lực xuyên thấu cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh không tránh không né, vẫn như cũ cất bước tiến lên.

Khi mũi tên đến gần Nhiếp Trường Khanh, bỗng nhiên ngừng lại, không cách nào tiến thêm, dường như bị một bức tường vô hình ngăn lại.

Nhiếp Trường Khanh chậm rãi giơ tay lên, búng vào trên thân mũi tên.

Mũi tên nghiêng lệch.

Đầu mũi tên xoay chuyển, nhắm ngay vào lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng dưới gốc thương tùng.

Tốc độ mũi tên khôi phục, bắn nhanh ra ngoài, lướt qua gương mặt của Miêu Nhậm Vũ, lưu lại một tia máu.

Lông đuôi mũi tên không ngừng rung động.

Phảng phất một tia chớp xé tan màn đêm, mang theo âm thanh rít gào, bắn thẳng vào mặt lão đạo sĩ.